- Buông được thì tự do có mặt tức thì.
- Khổ đau là chất liệu tạo nên hạnh phúc.
- Ta nghe mênh mông nắng reo đồng nội. Đất vùng quê khoai sắn lên tươi xanh. Hoa nở, chim ca, trái nặng trên cành. Sung túc quả, một mùa xuân vũ trụ.
- Vì trái tim ta nhỏ hẹp nên ta mới khổ đau nhiều. Nếu trái tim của ta rộng lớn thì dù cùng một việc xảy ra nhưng lại không làm cho ta đau khổ.
- Thức dậy miệng mỉm cười. Hai tư giờ tinh khôi. Xin nguyện sống trọn vẹn. Mắt thương nhìn cuộc đời.
- Hơi thở tinh tế làm cho thân tâm lắng dịu và dễ trở thành tinh tế. Đây là điều kiện để có an lạc và chánh niệm.
- Người ta nói phép lạ là đi trên mặt nước, nhưng theo tôi đi an lạc trên mặt đất mới thật sự là một phép lạ.
- Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười.
- Chạy trốn khổ đau để đi tìm hạnh phúc thì cũng như đi tìm hoa sen ở nơi không có bùn.
- Bông hoa là một thực tại màu nhiệm. Tiếp xúc được với bông hoa là tiếp xúc được với sự sống.
- Mọi vật trong ta và ngoài ta đều đang nâng đỡ ta.
- Sở dĩ chúng ta khổ đau vì chúng ta không đủ từ bi.
- Khi ta an lạc, ta mỉm cười; và khi ta mỉm cười, ta được an lạc.
- An lạc có mặt trong ta ngay tại đây, trong giờ phút này, trong mỗi vật và mỗi việc ta làm hay ta thấy.
- Hiểu biết và thương yêu là chất liệu làm nên hạnh phúc.
- Thiền tập giúp chúng ta tiếp xúc được với tự tính vô sinh bất diệt, tiếp xúc được với tự tính vô sinh bất diệt rồi thì chúng ta có thể sống an ổn, hạnh phúc và vô úy trong từng giây, từng phút.
- An lạc, thảnh thơi là hoa trái của sự tu tập.
- Sự lắng dịu, bình an sẽ thấm nhuần giúp nuôi dưỡng và trị liệu những khổ đau trong thân tâm ta.
- Chánh niệm giúp ta ôm ấp và xoa dịu những khổ đau trong ta và nơi người khác.
- Chỉ cần tỉnh thức thì mỗi hơi thở và mỗi bước chân là một nguồn an lạc, chúng cho ta biết bao niềm vui và thanh thản.
- Chánh niệm giúp ta có tự do.
- Khi ta thở được một hơi thở có bình an, khi ta bước được một bước chân có bình an, khi ta uống một tách trà có bình an, thì ta biết thế giới này có cơ hội để bình an.
- Bộ não của ta là một màu nhiệm, hai mắt ta là một màu nhiệm, trái tim ta là một màu nhiệm, mỗi tế bào trong cơ thể ta là một màu nhiệm. Mọi thứ xung quanh ta đều màu nhiệm. Tất cả đều thuộc cõi Tịnh độ.
- Mình chưa có hạnh phúc vì mình luôn có tâm trạng chờ đợi, ngóng trông. Sự chờ đợi, ngóng trông cản trở mình tiếp xúc với những màu nhiệm của sự sống đang có trong giây phút hiện tại. Có thể nói, cuộc đời mình bị đánh cắp bởi những chuỗi ngày đợi chờ. Thật uổng phí.
- Đừng chạy theo suy nghĩ của mình như những cái bóng chạy theo hình. Hãy tìm niềm vui và bình an ngay trong giây phút hiện tại.
- Có thảnh thơi thì ta mới có hạnh phúc.
- Với nụ cười, hơi thở và bước chân, ta có thể mang hỷ lạc trở về.
- Hãy giữ ngọn đèn của mình cho thật sáng, đừng để bóng tối chế ngự, đừng để những loài ma quái xâm chiếm đời ta. Giữ cho ngọn đèn của mình sáng chói để thấy, để biết những gì đang xảy ra. Khi nào những con chó sói sắp ùa vào, tức là những mê mờ, thù hận bắt đầu biểu hiện trong tâm ta thì lúc ấy ta thắp lên một ngọn đèn chánh niệm, đó là việc rất cần thiết.
- Càng cởi bỏ, ta càng có thêm giải thoát. Càng giải thoát, ta càng có thêm an lạc.
- Người thông minh là người biết học hỏi từ những khổ đau, biết sử dụng khổ đau để chế tác hạnh phúc, như người biết sử dụng bùn để nuôi sen.
- Bạo lực không bao giờ đem lại hòa bình. Chỉ có nhìn sâu để hiểu rõ gốc rễ của bạo lực mới xây dựng được hòa bình.
- Kẻ thức giả an trú vững chãi và thảnh thơi trong giờ phút hiện tại.
- Chúng ta được tái sinh trong mỗi giây mỗi phút.
- Hạnh phúc hay khổ đau liên hệ tới cái tâm của mình, liên hệ tới sự giác ngộ của mình, tới ý thức chánh niệm của mình.
- Tôi là sự sống thênh thang.
- Chánh niệm là con đường duy nhất để thực hiện giải thoát và giác ngộ.
- Chúng ta rất may mắn vì chúng ta có sự sống từng phút từng giây, sự sống dàn trải xung quanh ta.
- Hãy bỏ lại phía sau lưng những sầu đau, những vướng bận. Hãy đi lên như một con người tự do.
- Cuộc sống chỉ hiện hữu ở thực tại. Hãy đi như thế nào mà mỗi bước chân đều mang ta về thực tại.
- Nhờ có những tư tưởng từ bi, khoan dung, mà thân tâm mình khỏe nhẹ, con người mình trở thành một khối thương yêu, ai tới gần cũng cảm thấy thoải mái.
- Nếu có an lạc, bạn sẽ nở như một bông hoa và sự có mặt của bạn sẽ là nguồn vui cho những người xung quanh, cho gia đình, và cho xã hội.
- Không có con đường đưa tới hạnh phúc. Hạnh phúc chính là con đường.
- Bản nguyện của Chư Phật là cứu khổ ban vui cho mọi loài chúng sanh. Làm cho chúng sanh bớt đau khổ tức là làm vui lòng chư Phật.
- Sự kiện mình còn sống ngày hôm nay, mở mắt ra thấy được trời xanh, giẫm bước trên những lá sồi mới rụng, nghe rừng cây trút lá như âm nhạc buổi ban mai đều là những phép lạ!
- Bởi vì bạn đang sống, tất cả mọi thứ đều có thể.
- Thấy được tính vô thường của vạn vật, mình sẽ có một cái nhìn điềm đạm và trầm tĩnh, vì vậy những vô thường xảy đến không làm xáo động được tâm mình.
- Trong đám bùn, mình phải là một hoa sen thì mới nổi bật. Nhưng trong một vườn hoa nở rộ, chỉ cần làm một nụ hàm tiếu thì mình cũng đã đóng góp được cái đẹp cho cuộc đời.
- Không có con đường nào dẫn về Tịnh độ, dẫn về Thiên quốc. Tịnh độ chính là con đường. Mỗi bước chân của bạn chứa đựng Tịnh độ, chứa đựng Thiên quốc.
- Hạnh phúc của con người là do chính con người tạo ra, và Đức Phật không phải là một đấng chúa tể vạn năng mà chỉ là một con người giác ngộ hoàn toàn, có đủ khả năng để soi sáng con đường của xã hội loài người – tức là xã hội của Ngài.
- Ai ở trên đời này mà không từng bị oan ức? Nhưng bị oan ức mà cứ để hận thù chế ngự thì nỗi đau biết đến ngày nào cho vơi? Suối giải oan là suối của Từ và Bi. Nếu không có chất liệu từ bi thì hận thù sẽ chồng chất từ kiếp này sang kiếp khác.
- Nếu không sống bằng năng lượng chánh niệm thì ta đang hành động như Bụt, nói như Bụt nói, nghĩ như Bụt nghĩ, làm như Bụt làm. Đó là Phật tánh. Đây không phải lý thuyết mà là điều chúng ta có thể kinh nghiệm được.
- Có từ bi, ta có an lạc hạnh phúc mà người khác cũng được hưởng an lạc hạnh phúc.
- Thân này không phải là tôi. Tôi không kẹt vào nơi thân ấy. Tôi là sự sống thênh thang. Tôi chưa bao giờ từng sinh, mà cũng chưa bao giờ từng diệt.
- Chánh niệm đem đến cho ta và người thương của ta hạnh phúc và tự do.
- Chánh niệm giúp ta có mặt đích thực trong giờ phút hiện tại.
- Này người đang đi vòng quanh. Anh đi như thế để làm gì?
- Người hành giả tĩnh lặng không còn muốn tranh luận hay hý luận nữa, chỉ có im lặng thực tập, vứt bỏ hết mọi ngôn từ.
- Có an lạc là có giải thoát, và càng có giải thoát là ta càng có an lạc.
- Nền tảng hành động chính là sự có mặt. Chúng ta hãy đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống như thế nào mà tỏa chiếu được bình an ngay ở đây và bây giờ.
- Có người niệm Phật như một cái máy, trong lúc tâm ý đi phiêu lưu xa thực tại ngoài ngàn dặm. Tôi nghĩ, niệm Phật như thế còn tệ hơn là không niệm Phật.
- Bổn phận của chúng ta là luôn nuôi dưỡng tình thương, nuôi dưỡng bồ đề tâm.
- Tôi tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ vui sống từng phút giây mà đời ban cho tôi.
- Có tuệ giác là có giải thoát. Sự giải thoát sẽ cho ta hạnh phúc lớn vô cùng.
- Buông bỏ là một nghệ thuật. Càng buông được bao nhiêu thì không gian trong lòng ta càng rộng lớn, thênh thang và khoáng đạt bấy nhiêu.
- Khi tìm được chỗ nương tựa nơi giác tính thì ta sẽ có được bình an, vững chãi thật sự. Khi ấy, ta có thể làm nơi nương tựa cho những người khác.
- Không vượt thoát được những khổ đau của nội tâm, không đạt tới được sự an bình của nội tâm, thì hành động xã hội lấy đâu làm căn cứ xuất phát?
- Chỉ có một cái đẹp không bao giờ tàn hoại và không gây đau khổ: Đó là lòng từ bi và tâm giải thoát.
- Nếu ta cứ bị ám ảnh bởi quá khứ, hoặc mãi lo tưởng đến tương lai, thì khả năng an trú trong hiện tại sẽ yếu kém đi.
- Thở vào thở ra. Là hoa tươi mát. Là núi vững vàng. Nước tĩnh lặng chiếu. Không gian thênh thang.
- Vì chỉ đặt hy vọng ở ngày mai cho nên ta không tiếp xúc được với những niềm vui, tự do và giải thoát đang có mặt trong hiện tại.
- Khi ta có thể mang lại yêu thương và bình an cho chính ta và những người thân thương chung quanh ta, là ta cũng mang lại bình an cho thế giới. Không có con đường mang lại bình an, bình an chính là con đường.
- Nếu bạn không thể chấp nhận chính mình, nếu bạn không thể đối xử từ bi với chính mình thì làm sao bạn có thể chấp nhận và đối xử từ bi với người khác?
- Con hãy đi những bước chân như hôn lên mặt đất, như vỗ về trái đất.
- Sống trong giây phút hiện tại là một phép lạ. Phép lạ không phải là đi trên mặt nước. Phép lạ là đi trên hành tinh xanh xinh đẹp này trong giây phút hiện tại, biết trân quý sự bình an và vẻ đẹp có sẵn ngay bây giờ.
- Nếu có bình an và hạnh phúc thì bạn đang nở tươi như một bông hoa, khi đó mọi người trong gia đình bạn và toàn thể nhân loại đều hưởng được nguồn năng lượng an lành đó từ bạn.
- Bằng chánh niệm, bạn sẽ khám phá ra rằng bạn đang có nhiều điều kiện hạnh phúc hơn bạn nghĩ.
- Hãy tiến bước mạnh dạn trên con đường có thể đưa con và mọi người về nơi giác ngộ.
- Nếu chỉ đi tìm sự thịnh vượng của riêng mình mà không để ý tới người khác thì mình không thể thành công một cách dễ dàng được.
- Trời đất hân hoan mừng nắng dậy. Một đàn em nhỏ rộn yêu thương. Quần điều áo lục theo chân mẹ. Hái lộc mùa xuân chật ngả đường.
- Quá khứ đã đi qua và tương lai thì chưa tới, chỉ có giây phút mà ta có thể thật sự sống là giây phút hiện tại.
- Đừng bị những cơn lốc của hành động lôi kéo và đánh mất đi những màu nhiệm, an lạc trong hiện tại.
- Buông bỏ được thì có hạnh phúc tức thì.
- Con trân quý những tháng ngày còn lại. Hạnh phúc cười trên nẻo đường con đi.
- Sự an lạc của ta sẽ nuôi dưỡng ta, sẽ mang lại niềm vui cho những người chung quanh.
- Đất mẹ truyền tất cả sức sống cho mùa xuân và khi thầy sinh ra mình, thầy cũng truyền sức sống của thầy vào trong mình.
- Yên lặng là một điều thiết yếu. Chúng ta cần yên lặng, như cần không khí, như cây cần ánh sáng. Nếu tâm trí chúng ta đầy ắp những ngôn từ và suy nghĩ thì chúng ta sẽ không có không gian.
- Quán niệm là phép lạ để gọi lại trong chớp nhoáng tâm ý đang phiêu lưu, tản mác khắp chốn và thực hiện tự tâm toàn vẹn trong giây phút hiện tại của sự sống.
- Bạn có đủ hạnh phúc không?
- Chỉ cần tỉnh dậy, tiếp xúc với những màu nhiệm của sự sống, thì tự nhiên mình có được cái mà mình đang mải miết rong ruổi kiếm tìm.
- Hạnh phúc ở trong tầm tay của ta, trong từng phút giây, trong từng hơi thở.
- Khi tâm bình an, thoải mái là khi ta đang có Tam Bảo che chở.
- Bạn đừng đi tìm hạnh phúc trong tương lai, đừng chờ đợi cái ngày ấy, cái bao giờ ấy.
- Nhìn mà thấy được mới gọi là nhìn, còn nhìn mà chẳng thấy gì cả thì chưa phải là nhìn.
- Có trải qua khổ đau, ta mới có được sự hiểu biết và thương yêu.
- Sự tức giận bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết về chính mình. Tức giận cũng bắt nguồn từ sự mong muốn, sự tự hào, kích động hay nghi ngờ. Gốc rễ của nó là từ chính bạn, môi trường hay người khác chỉ là thứ yếu.
- Phải sống làm sao để mỗi phút, mỗi giây mình phải là người hiến tặng cho sự sống.
- Bước một bước, về được và tới được bằng bước chân ấy, bạn trở thành một con người tự do.
- Sự lắng dịu và bình an thấm nhuần sẽ giúp nuôi dưỡng và trị liệu những khổ đau trong thân tâm ta.
- Mỗi hơi thở bình an là ta đang ăn mừng sự sống.
- Nếu tâm bận rong ruổi về quá khứ hay lo lắng cho tương lai, nếu trôi nổi trong những dự án hay trong sợ hãi, lo lắng, buồn giận thì không phải là người có tự do.
- Người có khả năng hạnh phúc thì sống trong điều kiện nào cũng có thể có hạnh phúc.
- Muốn tạo an lạc cho tương lai thì phải biết tạo an lạc cho giây phút hiện tại.
- Ta chẳng cần phải chạy theo một cái gì cả, vì cái gì cũng đã có sẵn trong ta rồi.
- Thời khắc hiện tại tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Chỉ cần bạn để tâm, bạn sẽ nhìn thấy chúng.
- Chúng ta tìm hạnh phúc về hướng hỷ và lạc do hiểu biết và thương yêu đem tới.
- Thở được một hơi vào như thế bạn đã thấy an lạc và thanh tịnh rồi, cho nên khi thở ra, bạn đã có thể mỉm cười.
- Hạnh phúc nhiều hay ít, sâu hay cạn, đều tùy thuộc vào niệm và định của mỗi người.
- Bạn chỉ đẹp khi là chính bạn. Bạn đâu cần sự công nhận của người khác. Bạn chỉ cần chấp nhận chính mình mà thôi.
- Ta đã có quá đủ những điều kiện hạnh phúc. Ta không cần phải tìm cầu gì nữa.
- Chúng ta chỉ có thể chia sẻ sự an lạc cho kẻ khác, khi chính ta có sự an lạc trong lòng.
- Mỗi khi phải tiếp xúc với những thứ trần tục, với những cái hèn mọn, nhỏ nhoi, thì mình đừng quên rằng trăng sao vẫn còn đó. Chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy năng lượng, niềm tin của mình không hề mất đi.
- Ta để lại gì? Người để lại và vật để lại cũng là một, ta để lại chính ta trong cuộc đời.
- An trú trong giây phút hiện tại là trở về quê hương đích thực của mình, quê hương đích thực không hề bị giới hạn bởi thời gian, không gian, quốc tịch, hay chủng tộc.
- Hạnh phúc hay khổ đau là do tâm mình mà ra.
- Có thể chúng ta đã có những lầm lỗi, những tiếc thương, ám ảnh trong quá khứ. Nhưng quá khứ đã qua rồi, đừng tự giam mình trong ngục tù của khổ đau ấy. Hãy nắm lấy giây phút hiện tại để làm mới lại mình. Giá trị của ta nằm ngay nơi giây phút hiện tại ấy.
- Chúng ta hay xem thường những gì mình đang có, cứ cho rằng đó là những điều hiển nhiên. Nếu có chánh niệm chúng ta sẽ ý thức rằng còn sống và còn có mặt trên trái đất này, còn bước được những bước chân trên hành tinh xinh đẹp này đã là một phép lạ.
- Căn bản là ở nơi tâm, và điều quan trọng nhất là làm cho tâm an tịnh. Tâm an tịnh thì suy tư mới sáng suốt và hành động mới không sai lầm.
- Chúng ta không cần phải học và hiểu hết tất cả các kinh điển hay tất cả điều Bụt dạy mới có thể đi như Bụt. Không, chúng ta không cần thêm gì nữa ngoài đôi chân và ý thức của ta.
- Hạnh phúc lúc nào cũng có mặt nếu bạn biết thở và mỉm cười.
- Chúng ta phải ngồi xuống và nhìn cho sâu để thấy được giấc mơ lớn nhất của đời mình thật sự là gì? Không lẽ mục đích của cuộc đời mình chỉ là đi tìm những tiện nghi vật chất và tình cảm hay sao?
- Hiện tại ta không có an lạc, hạnh phúc, đợi đến khi nào ta mới có?
- Mọi thứ đều có thể trở thành tiếng chuông chánh niệm, kể cả những khổ đau của chúng ta.
- Đừng lo ngại rằng, người đồng sự của mình không xứng đáng. Chỉ nên nghĩ tới làm sao cho MÌNH được xứng đáng.
- Nơi nào không có bùn thì không có sen. Cũng như thế, khổ đau và hạnh phúc nương vào nhau mà phát hiện. Chạy trốn khổ đau để đi tìm hạnh phúc thì cũng như đi tìm hoa sen ở nơi không có bùn.
- Thực tập chánh niệm mới không đánh mất mình, mới có đủ an lạc sáng suốt, mới nhìn được mọi người với đôi mắt thương yêu, cởi mở.
- Hạnh phúc có nghĩa là ít đau khổ. Nếu không chuyển hóa được đau khổ thì không thể nào có hạnh phúc.
- Người vô sự là người đã dừng lại, có khả năng làm chủ được mình, có tự do, không bị kéo theo bởi hoàn cảnh và công việc; không bao giờ đánh mất mình trong mong cầu, trong dự án và có khả năng sống hạnh phúc ngay trong giờ phút hiện tại.
- Tôi hứa với bản thân rằng, tôi sẽ tận hưởng mọi phút giây trong ngày mà tôi được sống.
- Hạnh phúc chân thực chỉ đến từ chánh niệm.
- Nếu không có khổ đau, không có thiếu thốn, thì ta không nhận diện ra được hạnh phúc mà hiện bây giờ mình đang có.
- Những yếu tố đem đến an lạc và hạnh phúc luôn sẵn có trong mỗi chúng ta.
- Khi sống hạnh phúc rồi thì một cách rất tự nhiên, ta đem hạnh phúc cho những người chung quanh thật dễ dàng.
- Hơi thở có ý thức là khi thở vào mình biết thở vào, biết là không khí đang đi vào cơ thể; khi thở ra thì biết là thở ra, biết là không khí đang đi ra khỏi cơ thể.
- Tin vui là mắt bạn còn sáng, còn tốt. Và bạn còn thì giờ để ngắm trời xanh.
- Khi tư duy của mình có chất liệu từ bi, tha thứ, hiểu biết, nghĩa là mình đang hiến tặng rồi.
- Có lẽ chiếc áo giáp phòng thân chắc chắn nhất là tâm đức của mình, là sự ăn ở theo lẽ phải của mình.
- Mặt trời, mặt trăng nằm trong một hạt cải, và càn khôn được đặt gọn trên đầu một sợi tóc.
- Hạnh phúc và khổ đau tương tức, trong hạnh phúc có khổ đau và trong khổ đau có hạnh phúc, hạnh phúc và khổ đau làm ra nhau.
- Bất cứ ai dù nghèo hèn đến mấy cũng có nhân phẩm và cũng có thể đạt tới giải thoát và giác ngộ.
- Khi có nhiều hiểu biết và thương yêu, chúng ta không còn sợ khổ đau nữa.
- Con người sở dĩ lặn hụp trong khổ đau là vì những nhận thức sai lầm của mình.
- Khi nào gặp khó khăn trong công việc, quý vị hãy bước qua một bên và mời Bụt làm thay cho mình. Bụt có trong quý vị. Điều này luôn luôn có hiệu quả - hiệu quả trong mọi tình huống.
- Dù ở đâu, bất cứ lúc nào, ta cũng có thể thưởng thức được một tia nắng ấm, một hơi thở ngọt ngào hay sự hiện diện của một người thương.
- Người tu là người biết sử dụng ý thức chánh niệm của mình để đón nhận hạnh phúc. Do đó, nếu muốn có hạnh phúc thì hạnh phúc sẽ có mặt ngay lập tức.
- Tiếp xúc với khổ đau không có nghĩa là tự đánh mất mình trong khổ đau và tiếp xúc với màu nhiệm không có nghĩa là tự đánh mất mình trong màu niệm.
- Nếu mình sống được một ngày, tiếp xúc được với vũ trụ bằng tai, bằng mắt, bằng thân, bằng tâm, bằng chánh niệm, thì cuộc đời của mình đã không uổng phí! Chỉ cần một ngày thôi thì mình đã nếm được cảnh Tịnh độ trong đời này rồi!
- Mây ngừng bay, gió ngừng thổi. Mây đang có mặt trong chén trà. Gió cũng đang có mặt trong chén trà. Và tôi cũng đang có mặt trong chén trà của người. Người uống trà như là đang uống mây.
- Những màu nhiệm của cuộc sống luôn luôn ở đó! Ngay trong phút giây hiện tại, trong ta và xung quanh ta!
- Ngày nào mình còn giữ được niềm tin, ngày đó mình vẫn còn năng lượng để sống: “Đã có đường đi rồi, con không còn sợ nữa”.
- Hạt giống giận trong ta mới là nguyên nhân chính làm ta giận và đau khổ.
- Điều quan trọng là chúng ta phải học nghệ thuật nghỉ ngơi và thư giãn. Nó không chỉ giúp ngăn ngừa sự khởi phát của nhiều bệnh tật phát triển, thông qua căng thẳng mãn tính và đáng lo ngại. Nó cho phép chúng ta dọn dẹp tâm trí, tập trung, và tìm giải pháp sáng tạo cho các vấn đề.
- Hạnh phúc chân thực chỉ có mặt khi nào ta có một con đường lý tưởng, khi nào cuộc sống của ta có một ý nghĩa, khi nào ta có khả năng hiểu biết và thương yêu, khi nào ta nhận biết rằng ta có khả năng giúp người bớt khổ.
- Vào ngày sinh nhật, chúng ta nên nói: “Chúc mừng ngày tiếp nối”, hơn là “Chúc mừng sinh nhật”, bởi vì mỗi ngày đều là ngày tiếp nối.
- Không ai có thể ban cho bạn sự tự do, chính bạn là người trau dồi nó hàng ngày. Không ai có thể ngăn cản bạn thưởng thức mỗi bước bạn đi, mỗi hơi thở hàng ngày.
- Ta mỉm cười chứng tỏ ta có chánh niệm, có quyết tâm sống cho an lạc, hạnh phúc.
- Chừng nào bạn hết niềm tin với con người thì chừng đó bạn sẽ chết. Mình phải tin rằng, trong mỗi con người đều có Phật tính, mà Phật tính đó không bao giờ có thể tiêu diệt được.
- Chúng ta nói phụng sự xã hội, phụng sự dân tộc, phụng sự nhân loại, phụng sự những ai và ai đâu xa lạ, nhưng nhiều khi ta quên mất rằng chính ta phải sống cho những người thân cận ta trước hết.
- Người giải thoát là người không kẹt vào sự tham đắm mà cũng không kẹt vào sự chán ghét. Tham đắm và chán ghét đều là những sợi dây ràng buộc.
- Nếu mình phá được ngã chấp thì tất cả những vướng mắc, những vọng tưởng, những tham đắm của mình đều tiêu tán, không còn gì để cho mình phải sợ hãi nữa cả.
- Nếu không sống trong chánh niệm thì mình sống như một người mù, một người điếc, một người câm. Sống trong chánh niệm thì mình tiếp thu tất cả những màu nhiệm đó ngay trong hiện tại, và phép lạ xảy ra trong mỗi giây mỗi phút.
- Thiền tập không phải là một sự chạy trốn. Đó chính là sự can đảm đối diện, nhìn thẳng vào sự thật bằng chánh niệm và tuệ giác. Thiền như thể nó là một nhu cầu thiết yếu cho sự sống còn của chúng ta.
- Giải thoát không phải là kết quả của một sự lẩn tránh thực tại, giải thoát trái lại là hiểu biết được tự thân của thực tại, để đạt tới tự do, để cắt đứt mọi sợi dây khống chế.
- Những đau khổ của mình là do mình không thấy được bản chất của xã hội, mình không biết cách sống để làm cho mình có an lạc, có giải thoát.
- Nếu bây giờ ta có an lạc, có hòa hợp, có chánh niệm, có chánh tinh tấn, thì ta biết tương lai của ta thế nào cũng tốt đẹp. Nhưng nếu trong giây phút hiện tại mà ta là nạn nhân của các tập khí, thì ta biết rằng, tương lai của ta sẽ không có gì tốt đẹp.
- Mỗi phút một viên ngọc quý. Tóm thâu đất nước trời mây. Chỉ cần một hơi thở nhẹ. Là bao phép lạ hiển bày.
- Sáng nay trời lạnh, tôi thấy tôi thở ra những đám mây. Đó là phép lạ. Đám hơi nước đâu cần phải lớn mới gọi là mây. Đối với chúng ta thì đám mây này không lớn, nhưng đối với những con vi khuẩn trong không gian thì vùng hơi nước của chúng ta thở ra đã là một đám mây. Lớn hay nhỏ chỉ là một ý niệm trong tâm của mình mà thôi.
- Chính vì cứ mãi mơ tưởng và lo lắng đến tương lai nên mình đánh mất đi khả năng sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại, đánh mất tuổi thơ và đặc biệt là đánh mất tuổi trẻ.
- Còn vướng vào các ý niệm ta đúng, người sai thì ta còn bị mất tự do. Tranh chấp chỉ làm ta mất thì giờ mà thôi.
- Khi có hiểu biết thì bạn có thể lắng nghe với tâm từ bi, bạn có thể lắng nghe sâu sắc, và phẩm chất của sự lắng nghe ấy là hoa trái tu tập của bạn.
- Tình thương theo lẽ phải thì phải làm cho người được thương có an lạc và hạnh phúc.
- Nếu ta từng có khổ đau thì điều đó không phải là điều xấu, nhờ nền tảng khổ đau trong quá khứ cho nên bây giờ ta mới nhận diện được và trân quý những hạnh phúc đang có.
- Nhan sắc cũng chịu luật sinh diệt và cũng sẽ tàn phai như bao hiện tượng khác. Của cải và sự giàu sang cũng vậy. Chỉ có sự tự do và niềm an lạc do công phu quán chiếu đem tới mới là niềm vui chân thật.
- Ai cũng có khả năng sống hạnh phúc và khả năng sống hạnh phúc là đức hạnh quý nhất nơi một con người.
- Mình phải tin vào Phật tính, thiên lương và tâm bồ đề nơi mình. Đó là chỗ mình trú ẩn, là pháo đài để mình không đánh mất mình.
- Hạnh phúc là do ta. Hạnh phúc của ta không do người khác ban cho. Khổ đau cũng vậy. Khổ đau không phải do người khác trao cho ta. Biết như thế, ta không còn than phiền, không còn trách móc, Ta quyết tâm làm mới chính ta.
- Nếu có tu tập thì trong tâm ta sẽ có hoa, có bướm, có thông reo, có suối chảy.
- Có thảnh thơi, tự do rồi thì ta mới có an lạc, hạnh phúc.
- Niềm vui và hạnh phúc là điều ta có thể đạt được mà không cần phải có nhiều tiền tài, danh vọng, và quyền hành. Sống chánh niệm, xây dựng tình huynh đệ, làm nơi nương tựa cho người khác, chừng đó đã mang lại cho chúng ta nhiều niềm vui và hạnh phúc rồi.
- Hãy rũ bỏ bớt bận rộn, phiền não, trở về thương yêu lấy người đã sinh dưỡng mình.
- Chúng ta biết rằng, hạnh phúc không thể có được nếu không có khổ đau, trái không thể có được nếu không có phải – không có cái này thì sẽ không có cái kia.
- Một hành động đúng lúc có thể cứu sống một mạng người.
- Từ bi có mặt khi hiểu biết có mặt.
- Khi chúng ta bước được một bước chân có an lạc và hạnh phúc, là chúng ta đang nuôi dưỡng và giữ gìn hạnh phúc cho toàn thể nhân loại.
- Ta mỉm cười, ta làm chủ được thân tâm ta.
- Nếu tâm từ bi được duy trì trong suốt thời gian lắng nghe, thì sân hận, bực dọc không thể phát hiện.
- Chúng ta không nên tìm nơi nương tựa ở ngoài, hãy tìm nó ngay trong giây phút hiện tại, trong năm uẩn của mình.
- Con người hy sinh hiện tại cho tương lai nhưng cuộc sống chỉ có trong hiện tại. Đó là lý do tại sao chúng ta nên bước đi như thế nào mà mỗi bước có thể đưa chúng ta đến ngay ở đây và bây giờ.
- Quyền lực chỉ có ích khi đem lại hạnh phúc cho ta và mọi người xung quanh. An lạc và hạnh phúc là điều quan trọng nhất trong cuộc đời.
- Chúng ta phải biết trân quý thời gian của mình.
- Có một sự liên quan chặt chẽ giữa khổ đau và hạnh phúc, ai bỏ chạy trước khổ đau thì cũng khó tìm ra hạnh phúc.
- Chừng nào niềm tin không còn thì mình sẽ chết.
- Nếu tâm ta bị lôi kéo bởi quá khứ, bởi tương lai, hoặc bởi những toan tính lo âu hoặc hờn giận trong hiện tại, thì ta không thực sự đang sống trong đời sống của ta.
- Chúng ta không thể nói tới tâm sân hận, không thể luận về cách thức đối trị tâm sân hận mà không chú ý đến những gì chúng ta đang tiêu thụ, bởi vì tâm sân hận có liên hệ chặt chẽ với những gì mà chúng ta đang tiêu thụ.
- Khi tâm bị tán loạn, chúng ta dễ giận dữ.
- Tin vui là bạn còn sống. Và cây xoan đầu ngõ đã ra hoa. Cây xoan ấy bạn biết không. Đã can trường đứng vững. Suốt cả một mùa Đông băng giá.
- Bạn chỉ đẹp khi là chính bạn. Bạn đâu cần sự công nhận của người khác. Bạn chỉ cần chấp nhận chính mình mà thôi.
- Lo lắng là căn bệnh của thời đại, nó xuất phát từ sự bất lực của mỗi người trong phút giây hiện tại.
- Hạnh phúc hay không hạnh phúc tùy thuộc vào nơi mình.
- Tĩnh lặng là điều cốt lõi. Ta cần tĩnh lặng như cần không khí, như cây cối cần ánh sáng.
- Tôi chưa bao giờ từng sinh mà cũng chưa bao giờ từng diệt.
- Lo lắng là căn bệnh của thời đại hiện nay. Nó xuất phát từ sự bất lực của mỗi người trong giây phút hiện tại.
- Những hạt giống khổ đau trong ta có thể còn rất lớn, nhưng đừng đợi cho đến khi không còn khổ đau mới cho phép mình hạnh phúc.
- Ta đâu cần phải đi đâu xa, ta chỉ cần có chánh niệm là hạnh phúc có thể có mặt trong tầm tay.
- Quê hương tôi là đây. Chỉ có dòng sông, hàng cau, bụi tre, vườn chuối. Mặt trái đất còn mang đầy cát bụi. Nhưng trăng sao vẫn đẹp những đêm rằm.
- Chúng ta hãy bình tĩnh lại để thấy rằng ngục tù giam hãm chúng ta trong cô đơn, vốn là một ngục tù do tâm chúng ta tự tạo. Hãy ngồi xuống và bắt đầu bằng một cuộc nói chuyện thực sự.
- Bước chân con hãy về thanh thản. Không tròn không khuyết một vầng trăng.
- Bí quyết của đạo Bụt là lấy đi mọi ý niệm để sự thật trong ta có cơ hội được hiển lộ.
- Muốn cho năm mới thực sự mới thì bản thân ta phải mới, có nghĩa là ta phải làm mới chính ta.
- Buông bỏ để nhìn mọi người bằng một cặp mắt mới.
- “Ta còn để lại gì không?”, Có, Ta để lại chính mình một cách trọn vẹn với cả thân, khẩu, ý của mình.
- Có nhiều người chỉ thấy được mặt khổ đau của vạn hữu, nhưng khổ đau không phải là bản chất của vạn hữu.
- Nếu tình thương của anh chị không được nuôi dưỡng, thì anh chị sẽ chết. Đừng bao giờ để cho mình bị khô cạn, bị đốt cháy, đừng để khổ đau tiêu diệt mình, đừng để tuyệt vọng xâm chiếm mình.
- Thời khắc hiện tại tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Chỉ cần bạn để tâm, bạn sẽ nhìn thấy chúng.
- Mỗi hơi thở, mỗi bước đi của chúng ta có thể lấp đầy bởi bình an, hạnh phúc và sự thanh thản.
- Khi chúng ta đi bằng chân Bụt, thì nơi ta đi là đất Bụt.
- Một câu nói hiểu biết, dễ thương cũng đủ làm vơi bớt nỗi khổ, đánh tan mọi nghi kỵ hiểu lầm, đem lại tin yêu và tự do.
- Bí quyết của đạo Bụt là lấy đi mọi ý niệm để sự thật trong ta có cơ hội được hiển lộ.
- Thế giới có an lạc hay không là ở do bước chân của bạn có an lạc hay không.
- Nỗi cô đơn của con người chỉ có thể biến mất một cách tuyệt đối khi con người thấy mình sống trong hòa điệu lớn của vũ trụ, nghĩa là hiểu biết tất cả và yêu thương tất cả.
- Tôi luôn thấy mình may mắn vì được có mặt trên hành tinh này, và được bước đi như một con người tự do.
- Chìa khóa của sự tìm kiếm là trở về với giây phút hiện tại.
- Không nên tích lũy tiền bạc và của cải trong khi nhiều người đang đói khổ, thiếu thốn.
- Sức sống dào dạt của em nếu được hướng về phía yêu thương, sẽ giúp em thực hiện một nhân cách càng ngày càng vĩ đại và đẹp đẽ.
- Trong chiều sâu tâm thức, ta phải biết rằng, ta có khả năng sống hòa bình, an lạc. Hãy giữ vững lòng tin rằng, năng lượng của Bụt ở trong ta.
- Chúng ta không thực sự cô đơn. Cuộc đời không thực sự đáng ghê tởm. Cuộc đời cũng như sự sống là một cái gì màu nhiệm. Màu trời xanh trong mắt em thơ thật là màu nhiệm.
- Chúng ta không thể nói rằng khi hình hài này tan rã, thì chúng ta không còn nữa. Chúng ta vẫn tiếp tục dưới nhiều hình thái khác. Khi đám mây trở thành mưa, người ta có thể thấy được vô số những giọt nước. Khi rơi xuống đất, chúng có thể hòa nhập lại thành những dòng nước. Đó là sự tiếp nối.
- Khổ đau chỉ là một mặt của sự sống. Sự sống còn có một mặt khác: Đó là sự hiện hữu của những màu nhiệm trong cuộc đời! Hãy tiếp xúc với những màu nhiệm ấy để có được niềm vui và an lạc.
- Nếu chúng ta không sống hạnh phúc được trong giây phút hiện tại, thì rất khó để có được hạnh phúc trong tương lai.
- Chúng ta có thể thực hiện hòa bình ngay trong giờ phút hiện tại, bằng cái nhìn hiểu biết, bằng nụ cười, bằng những lời từ ái và những hành động thương yêu.
- Nói “Tôi yêu bạn” có nghĩa là “Tôi có thể mang tới cho bạn sự bình yên và hạnh phúc”. Để làm được điều đó, trước tiên, chính bạn phải là người có được những điều đó đã.
- Không cần phải chạy về tương lai để đuổi bắt một hạnh phúc xa xôi.
- Hạnh phúc chân thực chỉ có được khi ta được hiểu, được thương và có khả năng hiểu thương những người khác.
- Xa lánh những ác tri thức để thân cận những thiện tri thức, hãy dùng thì giờ của mình một cách thông minh vào sự tu tập, đừng đánh mất thì giờ vào những chuyện không đâu, đừng lãng phí cuộc đời của mình.
- Hãy học cách mỉm cười với nỗi buồn của mình.
- Nuôi dưỡng an lạc cũng đồng thời là nuôi dưỡng chánh niệm.
- Khổ đau là do thái độ sống và cách nhìn sai lạc mà có.
- Hãy sống sâu sắc mỗi ngày trong bình an, vui vẻ và yêu thương, đừng để thì giờ trôi qua một cách oan uổng.
- Chánh niệm giúp bạn trở về với chính mình. Mỗi khi bạn trở về và nhận ra những điều kiện của hạnh phúc bạn đang có, niềm hạnh phúc sẽ tới.
- Thực tập nhẫn nhục, bao dung, cốt là làm sao cho trái tim ta ngày càng lớn hơn. Muốn được như vậy, chúng ta phải tập hiểu, tập thương.
- Vì tự giam hãm mình trong thế giới khổ đau cho nên ta mới không tiếp xúc được với thực tại màu nhiệm.
- Khi có một cảm xúc mạnh, thì ta không có bình an, dù đó là cảm xúc vui hay cảm xúc buồn.
- Chúng ta sẽ thành công hơn nếu chúng ta bỏ thói quen chạy theo thời gian. Hãy tập dừng lại để thư giãn và ta sẽ có nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống.
- Những gì ta nói, nghĩ, và làm đều ảnh hưởng đến cả vũ trụ, trong đó có chính ta.
- Không có con đường dẫn đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường.
- Bình an có mặt quanh chúng ta và ngay trong chính chúng ta. Một khi tiếp xúc được với bình an, chúng ta sẽ được trị liệu và chuyển hóa. Đó không còn là vấn đề của niềm tin, mà là vấn đề của sự thực tập.
- Chánh niệm giúp ta ý thức được sự có mặt của người ta thương và tất cả những gì màu nhiệm được xảy ra trong hiện tại.
- Hạnh phúc ở trong tầm tay của ta, trong từng phút giây, trong từng hơi thở.
- Chánh pháp có sẵn trong mỗi chúng ta, nhưng cần phải được tưới tẩm để có thể hiển lộ và trở thành trong đời sống hàng ngày.
- Chính sự chấp nhận mới có khả năng mang lại sự thay đổi nơi chính ta và nơi người khác.
- Từng bước chân an lạc tỉnh thức, đó là điều ta phải thực tập mỗi ngày nếu ta muốn tiếp tục cuộc hành trình lâu dài.
- Trong đời sống hàng ngày, nếu ta biết mỉm cười, nếu ta có an lạc hạnh phúc, thì không phải chỉ có ta được sung sướng, mà mọi người quanh ta cũng sung sướng.
- Mưa xuân nhẹ hạt đất tâm ướt. Hạt đậu năm xưa hé miệng cười.
- Những hạt giống khổ đau trong ta có thể còn rất lớn, nhưng đừng đợi cho đến khi không còn khổ đau mới cho phép mình hạnh phúc.
- Mỗi bước chân là một cơ hội, mỗi hơi thở là một cơ hội. Cơ hội để cho anh trở về được với cái bây giờ, để anh không còn phiêu lãng ngàn đời trong cái bấy lâu.
- Dưới cái nhìn của tuệ giác tương tức, không có ai là kẻ thù.
- Đừng chỉ nghe bằng tai, hãy lắng nghe bằng lòng mình.
- Hãy lấp đầy trái tim của chúng ta bằng lòng từ bi – hướng về bản thân và hướng về tất cả chúng sanh.
- Biết bỏ qua sẽ đem cho ta tự do, và tự do chính là điều kiện thiết yếu của hạnh phúc.
- Hòa bình phải được thể hiện ngay trong từng bước chân an lạc, thảnh thơi.
- Thức dậy để thấy được những màu nhiệm trong ta và quanh ta ngay trong giờ phút này.
- Nếu có chánh niệm, bạn sẽ nhận ra rằng, bàn tay của mẹ vẫn đang sống động trong bàn tay của mình. Rồi nếu bạn đặt tay mình lên trán thì đó chính là bàn tay của mẹ với bao thương yêu dịu hiền.
- Hạnh phúc không thể là vấn đề cá nhân. Bằng cách chăm sóc cho bạn, tôi cũng đang chăm sóc cho chính tôi. Bằng cách chăm sóc cho chính tôi, tôi cũng đang chăm sóc cho bạn. Chúng ta đều liên hệ mật thiết với nhau.
- Khi theo dõi hơi thở, có sự lắng dịu trong tâm, thì ta thấy ở trong mình có đủ hết rồi, và ta không còn cần bất cứ một cái gì từ bên ngoài nữa hết.
- Hạnh phúc vốn có sẵn trong mình và xung quanh mình, chỉ cần mình trở về tiếp xúc với nó bằng chánh niệm thì hạnh phúc sẽ xuất hiện ngay trước mặt mình.
- Hạnh phúc chính là ở đây, ngay lúc này. Rất nhiều điều kiện luôn có sẵn, đủ để bạn có hạnh phúc ngay hiện tại. Bạn không cần phải tìm kiếm tới tương lai để có được nhiều hơn.
- Thà bị lừa gạt còn hơn đánh mất niềm tin nơi con người.
- Bình an bắt đầu từ nụ cười yêu thương của bạn.
- Sự tiếp nối của chúng ta không phải ở tương lai. Sự tiếp nối của chúng ta đang xảy ra ngay bây giờ và ở đây.
- Quá khứ đã qua và tương lai thì chưa tới. Nếu ta không sống với giây phút hiện tại thì không bao giờ ta thật sự sống cả.
- Không được giữ tâm sân hận và oán thù. Nên lấy con mắt từ bi để nhìn mọi người.
- Niềm xót thương do lòng từ bi nuôi dưỡng không bao giờ có tích cách nặng nề và chua cay của những đau khổ thế tục.
- Hãy làm đủ ăn mà thôi, đừng phí hết thì giờ vào việc mưu sinh.
- Để chiến thắng và vượt qua những đau khổ của chính mình, chúng ta chỉ có nụ cười của chúng ta mà thôi.
- Trong con người của mình có hai phần, một phần đất bụi và một phần trăng sao. Mình đừng mặc cảm vì là đất bụi, cũng đừng quá tự hào vì là chất liệu của trăng sao.
- Phải sử dụng ái ngữ và hành động hòa giải để giúp giải quyết những vụ bất hòa, dù lớn hay nhỏ.
- Mỗi bước chân là sự sống, mỗi bước chân là an lạc.
- Ba má ơi, mỉm cười đi, đừng lo lắng nữa!
- Nếu hơi thở vào mà có phẩm chất, có sự hòa điệu thì nó là một bản nhạc.
- Bước những bước đi thanh thản và an lạc trên mặt đất, đó là một phép lạ màu nhiệm.
- Nếu biết nhìn với con mắt vô tướng, mình sẽ không còn cảm thấy xa cách với những người đã khuất, và sẽ không còn cảm giác sầu khổ nữa.
- Cách bạn đi đứng, thở cười, phản ứng, tất cả đều rất quan trọng. Bạn phải bắt đầu bằng những cái đó.
- Hơi thở chính là nhịp cầu nối liền thân tâm.
- Về đi, lữ khách! Đường xa lắm! Cát bụi sầu thương vương đã nhiều. Thanh thản ngủ trong lòng đạo cả. Cho hồn thơ ấu được nâng niu.
- Khi có tình thương chân thật, thì tất cả những gì ta nghĩ, nói và làm, đều trở nên phép lạ và đem lại nhiều lợi lạc.
- Giáo pháp của Bụt là một phương tiện để đi vào thực tại chứ không phải để miêu tả thực tại, cũng như ngón tay chỉ trên mặt trăng không phải là mặt trăng.
- Hãy cười, thở, và bước đi thật chậm.
- Chúng ta luôn luôn tìm kiếm một thứ gì đó như sách báo, âm nhạc, radio, tivi, thậm chí là những suy nghĩ để nhét vào đầu, để lấp đầy không gian trong ta. Nếu biết yên lặng là không gian rất quan trọng cho hạnh phúc của ta thì tại sao ta không kiến tạo thêm những thứ đó cho đời sống của mình?
- Nếu không biết cách xử lý những đau khổ của chính mình thì ta không thể nào hiểu thấu được đau khổ của người, không thể nào thương được người, và giúp được người.
- Khi con chăm sóc con cho đàng hoàng thì con cũng đang chăm sóc Ba mẹ của con một cách đàng hoàng rồi.
- Tự do có được nhờ tu tập và thói quen. Bạn phải rèn luyện mình để có thể bước đi như một người tự do, ngồi như một người tự do, và ăn như một người tự do.
- Ví dụ nếu ta biết trong thùng rác hôi và dơ kia có lẫn một viên kim cương, thì ta phải chịu khó tưới xới để lấy cho được viên kim cương đó, chứ không vì hôi dơ mà đem đổ nó đi.
- Đi như thế nào để chúng ta có thể tận hưởng từng bước chân của mình, để những dự án, những lo sợ không còn là chướng ngại của ta nữa.
- Rất nhiều người đã đi tìm hạnh phúc từ bên ngoài, nhưng hạnh phúc thật sự chỉ có thể có được từ bên trong.
- Khi hiểu biết có mặt, sân hận sẽ tự biến mất.
- Hòa bình, hòa giải, và hạnh phúc, bắt đầu từ chính bạn.
- Một hơi thở vào có thể đem lại an lạc, hạnh phúc, đoàn kết.
- Phải có thật nhiều can đảm ta mới có thể đứng về phía sự thật.
- Những người biết sống tri túc, đạm bạc, thì có rất nhiều hạnh phúc.
- Người có khả năng sống hạnh phúc là người có giá trị cao nhất.
- Hãy bước đi như một người hạnh phúc nhất trên đời.
- Còn ngày hôm nay là còn tất cả.
- Ngày nay đã qua. Đời sống ngắn lại. Hãy nhìn cho kỹ. Ta đã làm gì?
- Nếu có chánh niệm, chánh định, mình có thể tiếp xúc với những màu nhiệm của sự sống, mình có thể có hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại, và hạnh phúc hiện tiền này chính là quá khứ của ngày mai.
- Đã về, đã tới, bây giờ, ở đây, vững chãi, thảnh thơi, quay về, nương tựa.
- Các bậc hiền nhân đều biết được điều này: Trở về và hiểu biết chính mình.
- Mỗi phút giây tôi học làm người yêu chân thật. Mỗi phút giây tôi làm phát hiện chân tình.
- Niềm vui chính là nguồng gốc của nụ cười, nhưng đôi khi nụ cười có thể lại là suối nguồn của niềm vui.
- Hàng rào chia cách giữa các truyền thống tâm linh hầu hết đều là giả tạo. Đức tin không có ranh giới. Sự khác nhau chỉ ở điểm nhấn mạnh mà thôi.
- Có một người nói: “Đời tôi đau khổ như vậy làm sao tôi có thể mỉm cười?”, tôi trả lời: “Ta phải mỉm cười với sự đau khổ của chính ta!”.
- Nhớ không con, nghèo khổ không thay đổi, vũ lực không khuất phục, giàu sang không mờ ám nhé.
- Hãy mỉm cười, hít thở, và bước đi thật chậm.
- Mình đi tìm Bụt mà chưa thấy, mình đi tìm mình cũng chưa thấy. Bây giờ không đi tìm nữa thì mình thấy.
- Tôi có một chiếc áo nâu đã sờn rách và bạc màu, nhưng tôi quý hơn tất cả những chiếc áo khoác của tôi.
- Sự hiểu biết và lòng thương yêu là hai thứ quý nhất trên đời. Một khi đã hiểu và đã thương thì không có gì mà ta không thực hiện được trên cõi đời này.
- Chánh niệm cho ta một không gian và một sự yên tĩnh bên trong, cho phép ta nhìn sâu để tìm ra được ta là ai, ta muốn làm gì với đời ta.
- Tài năng không phải là yếu tố căn bản, vấn đề căn bản là giải phóng được cho tâm mình.
- Sự có mặt đích thực của bạn là món quà quý nhất để hiến tặng cho người mà bạn thương yêu.
- Chỉ ngồi thôi! Hãy để cho thân tâm ta an lạc, vững chãi và tự do.
- Hiện tại như thế nào thì tương lai sẽ như thế đó. Vậy nên, muốn có một tương lai tươi sáng thì mình phải chăm sóc hiện tại.
- Khi tâm được giải tỏa, ta thấy lòng tràn ngập cảm thương.
- Người không có đường đi là người đi trong bóng tối. Có đường đi rồi, ta sẽ không còn lo sợ.
- Nhờ tiếp xúc và lắng nghe khổ đau ta mới làm phát hiện được hiểu biết và thương yêu. Hiểu biết và thương yêu là chất liệu làm nên hạnh phúc.
- Có thể là chúng ta từng có một quá khứ thật hào hùng mà bây giờ nó không còn nữa, nhưng chúng ta không cần phải tiếc nuối quá khứ ấy vì chúng ta có thể xây dựng một quá khứ còn đẹp hơn cái quá khứ ngày xưa, bằng chính giây phút hiện tại này.
- Mỗi người trong chúng ta cần phải tự thắp đuốc lên mà đi.
- Trong gia đình, có một người biết thực tập chánh niệm thì cả gia đình được nhờ cậy.
- Duy trì hơi thở vào ra có ý thức trong khoảng vài phút thì tâm sẽ bình an trở lại.
- Đắm chìm trong suy tư là một trong những nguyên do khiến ta không tiếp xúc được với thực tại.
- Để có hòa bình trên thế giới, trước tiên phải có sự hòa bình giữa các tôn giáo.
- Chừng nào còn biết ơn, chừng đó ta còn hạnh phúc.
- Nếu tâm trí chúng ta lúc nào cũng đầy những từ ngữ và suy nghĩ, thì lấy đâu ra không gian cho chính chúng ta.
- Thân thể không phải chỉ là một dụng cụ. Thân thể là đền thờ của tâm linh, thân thể là chiếc thuyền vượt biển.
- Chiều nay, khi đi học về hoặc đi làm về, em hãy vào phòng mẹ với nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ. Mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng, mẹ đang sống và đang ngồi bên em.
- Tình yêu có quá trình sinh trưởng và hoạt diệt của nó nên cũng giống như một cái cây cần được vun bón, tưới tẩm, che chở.
- Mình thấy Bụt, mình thấy mình.
- Chúng ta cũng giống như đám mây. Đám mây không thể chết đi được. Đám mây có thể trở thành mưa, thành tuyết, thành băng, thành nước, nhưng đám mây không thể trở thành không.
- Tôi đã tới. Tôi đang ở nơi cần ở. Điểm đến của tôi nằm ở trên mỗi bước đi.
- Quê hương bình yên, êm ấm ấy, vốn đã có sẵn trong tâm ta.
- Với nụ cười, hơi thở và bước chân, ta có thể mang hỷ lạc trở về.
- Ngồi cho an là một nghệ thuật. Khi ngồi có bình an là ta đang ngồi trên hoa sen.
- Giữ cho bền sắt tươi son. Giữ cho tâm lặng giữa cơn ba đào. Còn đây nắng gọi đồi cao. Còn đây những gốc anh đào trước sân. Còn đây trăng đẹp đêm rằm. Còn đây dương mướt sóng tùng năm xưa.
- Hạnh phúc chỉ có được khi có mặt yếu tố bình an, mà bình an không thể có được nếu không có hiểu biết và thương yêu.
- Tôi luôn cảm thấy màu nhiệm khi được ngồi với tăng thân. Chừng đó thôi cũng đủ mang đến cho tôi hạnh phúc rồi.
- Nhiều người cho rằng, sự náo nhiệt là hạnh phúc. Nhưng khi quá náo nhiệt, sẽ không có bình yên. Hạnh phúc thật sự dựa trên sự bình yên.
- Có chánh niệm trong từng hành động, trong từng giây phút là xây dựng hòa bình hạnh phúc cho hiện tại và tương lai.
- Khi được nuôi dưỡng bằng hỷ và lạc thì ta sẽ nuôi dưỡng được những người khác xung quanh ta.
- Không nên rong ruổi đến tương lai hay quá khứ, không nên để ưu tư phiền muộn vây quanh, hãy sống cho giây phút hiện tại.
- Khi bạn đã hiểu, không thể nào mà bạn không thương.
- Ta gặp khó khăn bây giờ, nhưng nếu ta vượt thắng được thì ta sẽ mở được cánh cửa chưa từng được mở trong lịch sử, và các thế hệ sau này sẽ được thừa hưởng công đức.
- Tất cả những gì ta làm, ta nói, ta viết đều có tác dụng mở rộng con đường cho những thế hệ tương lai.
- Tình thương chính là trái tim của mình, phải nuôi dưỡng tình thương thì mình mới sống được.
- Khả năng hạnh phúc là điều quý nhất mà chúng ta có thể vun trồng.
- Chất liệu xây dựng tương lai là giây phút hiện tại.
- Luôn luôn có cách để tạo ra niềm vui, an lạc, hòa điệu và chúng ở ngay trong tầm tay bạn.
- Con có tuổi trẻ, có lý tưởng, có những ngày vui sống.
- Mặc cảm hơn người, thua người, hay bằng người, cũng là “bệnh”.
- Hạnh phúc của ba mẹ là gia tài quý nhất để lại cho các con.
- Chăm sóc tự thân là chăm sóc người thương. Có khả năng thương mình mới có khả năng thương người khác.
- Phóng sự chúng sinh là cúng dường chư Bụt.
- Đừng sống tạm ngày hôm nay dù biết rằng mình chỉ còn vài ba ngày nữa để sống. Mỗi ngày là thiên thu, mỗi ngày là một đại kiếp, và mình phải sống hai mươi bốn giờ của mình cho thật sâu sắc.
- Sự sống là một cái gì rất quý mà mình có thể hiến tặng cho mình, cho những người thương của mình, cho thế giới.
- Chìa khóa của sự tìm kiếm là trở về với giây phút hiện tại.
- Nỗi cô đơn của con người chỉ có thể biến mất một cách tuyệt đối khi con người thấy mình sống trong hòa điệu lớn của vũ trụ, nghĩa là hiểu biết tất cả và thương yêu tất cả.
- Bí quyết của đạo Bụt là lấy đi mọi ý niệm để sự thật trong ta có cơ hội được hiển lộ.
- Châu báu chất đầy thế giới, Tôi đem tặng bạn sáng nay, Một vốc kim cương sáng chói, Long lanh suốt cả đêm ngày.
Sơ đồ tứ diệu đế
06, 06, 2025