- + Chúng ta ở 4 đường ác, sân giận không còn khôn ngoan, không còn giữ giới được, xổ ra hàng tràng suy nghĩ, lời nói, hành động xấu ác. Qua cơn giận mới bắt đầu ăn năn. Thì ở cõi người dục giới. Khi 4 đường ác phải biết liền. Muốn cải sửa thì qua cõi người trời, biết mà nhìn nó, lặng lẽ nhìn nó như nó đang là, không dính mắc vào nó, thì ta vào cõi thánh, cõi thiên, thánh nhập lưu; Thường thì ta cải sửa, chứ ít khi nào dừng lại nhìn, không phê phán, không chỉ trích, không cải sửa. Nguyện vị ấy sớm trọn thành Phật đạo!
- + Đề mục hành thiền. Ôi, hay quá! Khi mình thiền, sự vật, sự việc nổi lên, thông thường, phàm phu sẽ khởi ý yêu, ghét, giữ, nắm, vứt bỏ,… và như vậy, dính, bám chạy theo sự vật, sự việc, kèm theo cảm xúc. Vậy là khổ. Vậy là luân hồi. Nhưng nếu tuệ quán phân tích sự vật sự việc, dựa trên Khổ, Không, Vô Thường, Vô Ngã. Ví dụ: Đối tượng A, làm mình ghê tởm, thì hãy phân tích đối tượng A chỉ là đất nước gió lửa, chỉ là màu sắc, chỉ là các đối tượng thiền… thì tự nhiên ta tịnh hóa cảm xúc! Cảm xúc yêu ghét sẽ không còn! Chỉ còn sự quan sát của hành giả với đối tượng đề mục hành thiền; Cứ tiếp tục, sẽ thấy một không gian bát ngát mênh mông, chỉ còn đối tượng thiền tập; sẽ đến lúc đối tượng ấy không còn phân biệt ta người, ta sẽ hòa nhập làm một với đối tượng; hòa cùng vũ trụ bao la; ta lên tầng cao tâm linh mới. Ta buông bỏ chấp niệm, ta không còn chấp niệm, không còn cảm xúc, hoàn toàn tĩnh lặng! Từ đây, mọi việc: cái thấy, cái nghe, cái ngửi, cái nếm, cái xúc chạm chỉ là cái thấy, cái nghe, cái ngửi, cái nếm chỉ là cái nếm; cái đau chỉ là cái đau; cái nhức chỉ là cái nhức;… tất cả những điều đó không liên quan gì đến mình. Nhờ vậy, mình không nổi cảm xúc yêu ghét, sợ hãi, bàng quan; chỉ có một cái thấy trong suốt, rõ ràng, đa chiều, như nó đang là. Không dính mắc bất cứ thứ gì. Cái làm, cái nói, cái nghe, cái thấy, cái chạm trong veo. Tâm ra nhờ vậy trở nên rỗng rang.
- + Bởi vì ta không phải bậc Thánh để có thể có cái nhìn thấu rõ sự vật, sự việc. Cho nên, suy nghĩ, lời nói, hành động của ta, con đường ta chọn, khó mà thấu đáo, rốt ráo, đúng pháp 100%. Do vậy, đời sống của ta khó mà tĩnh lặng 100%. Vòng tròn lại lặp đi lặp lại mãi. Cứ u mê tăm tối, rồi đi sai đường suốt. Làm sao thấy rõ sự thật, có cái nhìn đa diện, đa chiều, khách quan, thì ta đạt được tĩnh lặng hoàn toàn. Thật hay làm sao, có một con đường khác, dành cho chúng sinh thấy nhàm chán với sự luẩn quẩn này. Đó là Buông xả để thoát khỏi nơi này. Buông gì? Buông sự dính mắc vào sự vật, sự việc. Cứ dính vào điều gì, thì đó là đường khổ, đường luân hồi, đường luẩn quẩn. Buông 100%, tĩnh lặng 100%. Để đạt tới khả năng buông bỏ này, có một con đường chân chính: Giữ giới, thành giới; Làm sạch bằng Thiền định; Làm sạch đến lúc không còn gì để làm sạch, không còn sự vật sự việc nào đã bám chặt trong tiềm thức từ bao đời, thì đó là trạng thái Tĩnh lặng hoàn toàn. Quá trình thiền định là quá trình buông xả. Nhìn sự vật, sự việc nổi lên, nó sẽ tự biến mất. Chỉ cần làm nhà quan sát, không đi theo sự vật, sự việc. Nhìn bằng tâm, thở bằng hệ thống hô hấp; Cứ thế, ta làm chiến sĩ công binh phá bom mìn, những rác rến từ vô thủy kiếp sống xa xưa sẽ bị vô hiệu hóa, quá trình clean tiềm thức hoạt động thường xuyên liên tục, đến lúc ta được trong sạch tuyệt đối! Bình an tuyệt đối! Buông bỏ tuyệt đối! Chứng thực Niết bàn! Chứng ngộ Đạo pháp!
- + Những điều tâm niệm đời đời:
Không làm tổn hại sinh mạng của người khác, tiến đến tất cả các chúng sinh;
Không chiếm đoạt tài sản của người khác
Không xâm hại đến phẩm hạnh của người
Không phá hoại chính nghĩa
Không làm tổn hại lý trí của mình
Không đổ lỗi hoàn cảnh
Không trốn tránh trách nhiệm
Không gợi vọng tưởng, phiền não
Không dính mắc cái "Tôi", "của Tôi"
Nhẹ nhàng chấp nhận hoàn cảnh, vui lòng trả hết quả báo thiện ác - Chỉ cần biết khổ đau trong mình dần biến mất là đủ, không khoe khoang điều đó!
- Dứt Tự Ngã là Chứng Niết Bàn!
- Chỉ có ai hạnh phúc mới có đủ khả năng dồi dào hành Ái Ngữ, mang lại hỷ lạc cho người. Chỉ có Ái ngữ mới có năng lực làm người vui.
- Thanh tịnh, từ bi, nhẫn nhục, trí tuệ; quang minh; tịch tĩnh; Cẩn trọng, trách nhiệm, buông bỏ
- Nhân loại ơi, đừng cố chấp, ngạo mạn!
- Đức Phật đại diện cho: Trí tuệ, giác ngộ, an vui; chứ không phải tăm tối, nghi ngờ, hoảng sợ, bất an!
- Cùng nhau lạy trước Phật đài! Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?
- "Tôi" chỉ là một tinh thể bé nhỏ nhất của vũ trụ!
- Thiện trong mọi hoàn cảnh
- Tích cực trong mọi hoàn cảnh!
- Ai cũng có khả năng tu tập thành Phật!
- Trân trọng tận cùng, kỷ luật tận cùng, tha thứ tận cùng, hồi hướng tận cùng, sám hối tận cùng!
- Giữ giới là nhân, giàu có hạnh phúc tươi đẹp là quả!
- Phạm giới là nhân, thoái đọa là quả, việc gì cũng không như ý muốn!
- Không sân trong mọi hoàn cảnh! Chia sẻ trong mọi hoàn cảnh!
- Gia hạnh lành mỗi ngày.
- Làm tri kỷ, tri âm của minh sư.
- Tốt hơn mỗi ngày
- Lười biếng hôm nay, tiếc nuối ngày mai
- Buông thả là đường thẳng dẫn đến khổ đau
- Đổ lỗi là hèn nhát
- Ai cũng mong được thấu hiểu và yêu thương
- Nhẫn một câu, nhịn một lúc, nhường một bước, tha một bước
- Bạn lớn tôi nhỏ, bạn có tôi không. Bạn đúng tôi sai, bạn tốt tôi xấu.
- Mỗi ngày bố thí một món nhỏ, kiên trì bền bỉ đáp tặng xã hội.
- Không tranh công trạng, thành tựu vinh quang thuộc về đại chúng
- Tùy hỷ tùy duyên giúp đỡ người khác
- Miệng nói lời hay, cho người tín tâm, hoan hỷ
- Đối với quốc gia, làm bạn không mời
- Đối với bạn bè, không nghĩ nhớ oán cừu
- Đối với bản thân, không quên sơ tâm
- Đối với xã hội, bất biến tùy duyên
- Không so đo, không tính toán
- Gặp người phải mỉm cười
- Xử sự phải lịch sự
- Chịu thiệt không sao cả
- Cư xử chân thành
- Lúc bị chửi mắng - im lặng không đáp
Lúc bị đả kích - Tâm giữ bình tĩnh
Lúc bị đố kỵ - Đối đãi bằng từ tâm
Lúc bị gièm pha - Cảm niệm lòng dạ ấy! - Không vì tham lam mà xâm phạm người khác
Không vì mình nhanh mà mỉa mai người khác
Không vì đố kỵ mà công kích người khác - Phê phán mình, không phê phán người
- Khoan dung người trước, tha thứ mình sau
- Kết rộng duyên lành, biết nghe lời phải
- Không vì ham muốn cá nhân mà làm tổn thương người khác
- Buông bỏ chấp trước, khiêm tốn nhận lời hay lẽ phải
- Cư xử chân thành, không cầu báo đáp
- Quan tâm đồng hương, tham gia phụng sự
- Nhận sự gửi gắm của người khác, phải hết lòng làm cho đến nơi đến chốn
- Ăn cơm: Biết ơn, Hoan hỷ, Thanh đạm, Nguyện làm phước trả ơn tất cả
- Sinh hoạt, làm việc điều độ
- Chăm sóc cây cối
- Động tác nhẹ nhàng, không phiền người khác
- Đi đứng ngồi nằm, oai nghi đoan chánh
- Xa rời rượu, tình phi pháp
- Kiềm chế, tri túc trong sinh hoạt
- Chạy xe nhường nhau, quan tâm an toàn của người đi đường
- Mỗi tháng dành ít nhất một ngày bế quan tu trì
- Mỗi ngày làm một việc cho người cảm động
- Mỗi ngày giúp người khác một việc, không cầu báo đáp
- Sám hối trước khi ngủ
- Chung tu hàng tuần
- Ai rồi cũng thăng hoa thôi!
- "Thông tin nào, miễn là chánh pháp, miễn là chân lý, thì cũng đều dễ hiểu, nếu ta là madame trong vắt, me xừ trong veo, và người chia sẻ có phương pháp đúng!" - Hạc Tuệ
- Thôi không phán xét!
- Cuối cùng, xả hết các chấp trước! An!
- Các nhà khoa học Thụy Điển đã có kết quả nghiên cứu, dẫu chưa công bố rộng rãi: "Chỉ cần đưa cho chúng tôi con số ngày sinh, giờ sinh của bạn, thêm một chút thông tin về gia đình, chúng tôi sẽ đưa ra cho bạn thời điểm bạn sẽ lập gia đình, thời điểm bạn giã từ cõi sống!" (2024)
- Dẫu có thế nào, cũng không trách trời, chỉ trách mình! Chấp nhận hoàn cảnh 100%!
- Không phản ứng, không lan truyền tin tiêu cực, bình tâm chấp nhận!
- Không quan trọng việc thành hay bại, được giúp đời và người thực sự là một phước lành!
- Yêu thương không phân biệt, thương yêu tất cả!
- Nhẫn nại, Bố thí, Hiến cúng, Giúp đời, Giúp mình!
- Giúp đời, giúp người chỉ vì đó là cách để thanh tịnh nghiệp của mình mà thôi! (Đừng lấy việc đó làm cái đi rêu rao, khoe khoang, rồi kiêu mạn với đời!)
- Lòng cao thượng thương người, yêu đời!
- Thương cả những người đã làm đau khổ mình!
- Kiên trì, vị tha mới mong chạm tới Niết bàn!
- Tu tập chỉ với lòng Từ bi
- Chỉ nói điều lành
- Không ghen tỵ người hơn, Không coi thường người kém, Không tranh kẻ ngang hàng!
- Giúp mà không cầu đền đáp!
- Tích thiện - Trừ lỗi - Xóa phiền não
- Với người sân hận tấn công, ta nên nhẹ nhàng nhẫn nhục, kiên nhẫn - Vì một mục tiêu duy nhất: Để mình thanh tịnh, cao thượng!
- Tri túc thắng xan tham - Tình thương xóa sân hận - Trí tuệ phá vô minh
- Tán thán hạnh lành - Quở trách việc bất thiện - Nhưng với người tạo tác - Không theo, không chống đối.
- Không đắm nhiễm người cao quý. Không ghét bỏ kẻ thấp hèn. Không chấp trước đức hạnh. Không mong cầu người đức hạnh. Giữ tâm thanh tịnh trong sáng.
- Thân khẩu hành thiện nghiệp - Là bởi tịnh tư duy
- Đáng yêu nhưng trầm tĩnh. Rạng rỡ không chói lòa. Dịu dàng mà mạnh mẽ.
- Tướng hảo vì tâm an, tròn công đức!
- Đức hạnh đẹp, sắc thân đẹp!
- Không đắm chìm trong hối hận.
- Không đánh giá, chỉ trích
- Không dính mắc sự vật, sự việc
- Sám hối và hồi hướng. Chia phước cho tất cả.
- Không có tội, tôi, ta.
- Không nhị nguyên ưa ghét.
- Tôn trọng tất cả, chỉ nói điều tốt đẹp.
- Thiền để trừ ác tâm trong vô thức. Định để đè nén phiền não. Tuệ trừ diệt phiền não.
- Làm được việc tốt, tâm không cầu báo đáp.
- Niệm sám hối trước khi ngủ.
- Chia sẻ hoan hỷ từ bi
- Tích phước tiết kiệm
- Thêm một lần ăn chay, thêm một mật hạnh sinh hoạt
- Khi hoan hỷ thì không nói nhiều
- Khi giận hờn, không truyền phẫn nộ đến người khác
- Mỗi tuần dành ít nhất 1 tiếng để phục vụ khu vực mình ở
- Giữ gìn các căn
- Ăn uống tiết chế, tri túc đạm bạc
- Ốm đau không thanh trách, oán trời trách đất
- Thay tâm, đổi tính, hồi đầu, quay người
- Dục vọng, công việc, tình ái chính đáng
- Không truyền bá thị phi
- Không mang đau buồn tới người khác
- Thích ứng trong mọi hoàn cảnh
- Tùy duyên sinh sống
- Tùy tâm tự tại
- Cảm giác lạc lõng, bơ vơ, trong chốn hoang vu, nghèo nàn, khốn khổ: Là quả của nghiệp khi làm việc gì mà không hợp luật lệ gia đình, nhà nước, cộng đồng, tâm linh. Khi thấy quả này khởi lên trong tâm, phải Sám hối, hành thiện, phải tu, để những cảm thọ mới thiện quả phát sanh. Nghiệp quả cũ chậm phát sanh.
- Sự việc đã xảy ra rồi mà mình không nhận ra được sai lầm của mình, thì đó là dấu hiệu suy thoái đọa của tâm trí.
- Tùy hỷ mà làm.
- Hòa hợp với người khác, hòa hợp với đại chúng.
- Săn sóc người khác, coi trọng ý dân.
- Nhân nhượng người khác, đạt đến nhận thức đúng.
- Cân nhắc người trẻ tuổi mới học, dành cho họ những chỉ bảo
- Gặp được minh sư, thấy rõ sự lý, phải gần gũi học hỏi, không được làm trái
- Gặp hiền nhân, người tài đức, phải khiêm tốn học hỏi.
- Phụng dưỡng cha mẹ hai bên, phải kính thuận phụng dưỡng
- Đối xử chủ quản phải một lòng trung thành
- Thấy người nguy cấp phải dũng cảm cứu giúp
- Tùy sức, tùy hỷ, tùy phận, tùy duyên bố thí gieo phước
- Rõ biết nhân quả
- Dùng lý trí tịnh hóa tình cảm
Dùng từ bi thăng hoa tình cảm
Dùng phép tắc quy phạm tình cảm
Dùng đạo đức dẫn dắt tình cảm - Nhiếp tâm chuyên chú chánh niệm
- Không ẩn trốn, không biện bạch những sai trái của mình
- Không quan tâm chuyện trái phải, không nghe chuyện đúng sai.
- Thận trọng lời nói, việc làm.
- Phòng xấu ngừa ác
- Lúc gặp mặt nên có đôi lời. Tương phùng nên hỏi thăm nhau.
- Trò chuyện cần mỉm cười.
- Có tranh cãi chỉ 1 lần, không sa đà cãi nhau làm hỏng quan hệ đôi bên
- Tự nhận vô lý, người khác đều đúng
- Hiến tặng khí quản, hiến mô xác
- Không ngờ vực vô căn cứ người khác
- Không đố kỵ người khác
- Hổ thẹn tất cả những thứ không biết, không thể, bất tịnh, bất thiện.
- Buổi sáng tĩnh tọa một nén nhang để suy nghĩ trong sáng.
- Mỗi ngày đọc một bản kinh hoặc một quyển kinh
- Mỗi ngày tụng niệm một văn cầu nguyện để tăng tâm từ bi
- Bất kể thân ở đâu, thường xuyên cầu phúc cho người đã không may mà gặp tai nạn
- Siêng tu pháp Phật không thối chuyển
- Tâm không nghĩ bậy, chánh tuệ rõ ràng
- Thân không tà dâm, miệng không lời ác
- Tri túc đạm bạc, vui trong tịch tịnh
- Không thích ồn ào, giản dị tích phước.
- Chuyên tâm định tuệ
- Tâm không cúi nịnh
- Không xưng mình tốt
- Không rêu rao lỗi người
- Khiêm tốn theo thầy học tập
- Tâm luôn ngay thẳng
- Vật người không tham, của mình không keo
- Từ bi hỷ xả
- Thiện chí giúp người
- Tin sâu chính pháp
- Hằng nghĩ các thiện
- Không sinh kiêu ngạo
- Khiêm cung lễ phép
- Kẻ oán người thân bình đẳng
- Không sinh yêu ghét
- Kính yêu chúng sinh hữu tình, có tâm thức, như mình không khác
- Thông tình đạt lý khách quan
- Không chấp kiến giải cá nhân
- Thường nhớ từ mẫn, tùy duyên bất biến
- Thiền quán hành đạo
- Không chấp Có, không chấp Không
- Tự tâm là Phật, đảm đương ngay tại bây giờ
- Phát tâm Bồ đề, hành đạo Bồ tát
- Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỷ
- Hiếu, Đễ, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ
- Ngũ giới, thập thiện, để hoàn thiện nhân cách;
- Giúp đời, lợi người; Xả bỏ cố chấp ích kỷ; Không xâm phạm thân thể, tiền của, danh dự, tôn nghiêm của người khác; sửa đổi triệt để tâm hồn, để Thăng hoa đạo đức;
- Bát Nhã Thông Tuệ để Minh tâm kiến tánh
- Cách tốt nhất để đi qua gian khó là đi xuyên qua nó
- Chúng ta xứng đáng với những điều tuyệt vời. Có thể tới chậm, nhưng nhất định sẽ tới!
- Hoàn toàn giải thoát khỏi mọi nỗi khổ niềm đau, là khi:
+ Bất hại: Không làm hại, không ý xấu ác, không nói lời ác
+ Từ bỏ sát sinh
+ Từ bỏ lấy của không cho
+ Sống phạm hạnh
+ Từ bỏ nói láo
+ Từ bỏ nói 2 lưỡi, đem chuyện này nói nơi kia, thêu dệt, đơm đặt, tiền hậu bất nhất
+ Từ bỏ ác khẩu
+ Từ bỏ nói lời phù phiếm
+ Không tham dục
+ Không sân hận
+ Chánh kiến, Chánh tư duy, Chánh ngữ, Chánh mạng, Chánh nghiệp, Chánh niệm, Chánh định, Chánh tinh tấn, Chánh trí, Chánh giải thoát
+ Không bị hôn trầm thụy miên chi phối
+ Không trạo hối
+ Không nghi hoặc
+ Không phẫn nộ
+ Không oán hận
+ Không hư ngụy
+ Không não hại
+ Không tật đố
+ Không san tham
+ Không man trá
+ Không khi cuống
+ Không ngoan cố, cấp tháo, mạn
+ Dễ nói
+ Thiện hữu
+ Không phóng dật
+ Tín tâm
+ Có xấu hổ khi làm sai
+ Có sợ hãi trước khi làm sai
+ Nghe nhiều, đọc nhiều, học nhiều
+ Siêng năng
+ An trú niệm
+ Thành tựu trí tuệ
+ Không nhiễm thế tục
+ Không cố chấp, không tư kiến
+ Tính dễ hành xả - Cấu uế, Phẫn nộ, bất mãn khi:
+ Giấu tội mà không thành
+ Mong bị quở ở nơi kín đáo mà không được
+ Mong được bạn bè chê, chứ không phải là người khác đẳng cấp chê bai mình, nhưng mà thực tế thì không được như điều mong muốn
+ Mong được người khác quan tâm, chăm sóc, ưu ái. Mình thì được trọng vọng, được thuyết pháp, được dạy người, được nhận sự cúng dường,... vậy mà không được!
Những cấu uế trên được diệt trừ, thì thực tế, sẽ được tôn trọng, cúng dường,... CÁI TÔI CÀNG NHỎ, CÀNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG, TÔN TRỌNG! - Những gì là ác pháp:
+ Gian nguy, xảo trá, khi cuống, trạo cử, kiêu mạn, dao động, lắm lời, tạp thoại, không hộ trì các căn, không tiết độ. - 16 loại ác pháp:
+ Có ái dục, bị các dục chi phối
+ Khen mình chê người
+ Có phẫn nộ, bị phẫn nộ chi phối
+ Phẫn nộ, vì phẫn nộ làm nhân, thì lại trở thành người có hiềm hận
+ Phẫn nộ, vì phẫn nộ làm nhân, thì trở thành người cố chấp
+ Phẫn nộ, nên thốt ra lời Phẫn nộ
+ Bị buộc tội, trở lại chống đối người đã buộc tội mình
+ Bị buộc tội, trở lại chỉ trích người đã buộc tội mình
+ Bị buộc tội, trở lại chất vấn người đã buộc tội mình
+ Bị buộc tội, lảng tránh vấn đề đang nói mà chuyển sang vấn đề khác
+ Bị buộc tội, không giải thích thỏa mãn hành động của mình cho người bị buộc tội
+ Gièm pha, não hại người
+ Tật đố, san tham
+ Man trá, lừa đảo
+ Ngoan cố, quá mạn
+ Chấp trước thế tục, cố chấp tri kiến, tánh khó hành xả. - Khi bị hiểu lầm, nên: Im lặng, Lắng nghe, Không phán xét, Không thành kiến, Rải tâm từ bi, để lúc nào cũng có thể chia sẻ nỗi khổ niềm đau của họ - người đã hiểu lầm mà nói năng, hành động không đúng đắn với ta!
- Nói: Hòa nhã, dịu dàng, không nói dối, không nói lớn tiếng, thô lỗ, mắng nhiếc, gây sự bất an, đau khổ cho người. Nói như mật, như hoa! Hòa thuận, ái kính, lễ độ, tương thân tương ái, tâm bình đẳng, nhân ái, không làm tổn thương ai, không thô tháo, không nói dối, không nịnh bợ, không nói xấu sau lưng, không nổi giận, không trách cứ, không kiêu ngạo, không chê bai, biết kiểm soát tâm, không làm tổn thương, không trịch thượng; phải hòa nhã, nhẫn nhường; không để ai ghét mình, một người thù mình là quá thừa; lời nói từ hòa; thân thiện, hòa đồng.
- Cảm ơn người đã tới giúp tôi nhận rõ lòng tham trong tôi bùng cháy, dữ dội đến nhường nào!
- Chỉ một lòng yêu người, thương người!
- Không có đúng sai, thương ghét, chỉ có từ bi hỷ xả!
- Không có gì là ta và của ta, tương lai cũng không có gì là ta và của ta, đã có thì đoạn trừ, đã đoạn trừ thì hướng đắc xả, có lạc, không nhiễm, thứ gì cũng không chấp trước.... Thực hành như thế, ngay trong hiện tại, tỳ kheo chứng được đạo tịch tịnh, diệt độ.
- Tâm rộng mở thì vận mệnh sẽ hanh thông
- Phàm phu bị vận mệnh an bài. Thánh nhân an bài được vận mệnh của mình.
- Tâm an vạn sự an
- Tâm chân chính thì khí thịnh vượng
- Khoa học chuyển hóa cuộc đời
- Chú ý vào tâm niệm khi đối diện với ngoại cảnh, chính là tu hành
- Tu hành là để xả bỏ nhân ngã, thị phi
- Thấu rõ vạn vật, không tranh chấp, so đo, lìa bỏ âm thanh phiền não, chuyển mê thành ngộ.
- Ma vương: Quyền lực tối thượng của thế giới tối tăm!
- Tâm hồn quang minh chính đại, bao dung tiếp người đối vật. Tâm bình đẳng, yêu thương, sẻ chia, giúp đỡ, sống theo luật nhân quả, nhân duyên Bồ tát cứu đời, vậy là chứng đắc các loại thần thông!
- Mong có đủ dũng khí để đối diện với sự thật!
- Mong có đủ sức khỏe, tinh thần, tim yêu thương; đủ khả năng để gánh vác trách nhiệm;
- Không hơn thua!
- Bao dung!
- Tâm con ngày càng rộng lớn thì chướng ngại ngày càng nhỏ bé!
- Tình yêu thương chân thật có thể làm tan biến tất cả mọi tiêu cực!
- Tích cực chính là hệ quả của tình yêu thương chân thật, yêu một chiều!
- Yêu thương đích thực là con đường độc đạo tới hạnh phúc đích thực!
- Không ai tránh khỏi vô thường!
- Năng thiện thì Tâm thanh!
- Thế gian vô thường nên không bám víu. Tham là họa nên không tham. Giới định tuệ là mục tiêu đời đời. Chuyển hóa vô minh, mê muội, phiền não, từ bi hỷ xả, không giận không trách. Giữ tâm bồ đề, ta tu là vì đời, thiện sự vô ngã.
- Bỏ qua lỗi người, không nói lỗi người, không nghĩ lỗi người, không truyền bá lỗi người. Không hướng tâm đến lỗi người.
- Muốn giúp người phải hiểu người, muốn hiểu người phải biết lắng nghe người, muốn lắng nghe người phải có tâm từ bi với người. Từ bi với người, hiểu người, sẽ có cách giúp người!
- Luyến ái và ham muốn làm cho ta u tối!
- Dừng được 10 việc dữ thì được gọi là lành: Sát sanh, trộm cắp, dâm dục; nói 2 lưỡi, nói ác, nói dối, nói lời thêu dệt; Ganh ghét, sân hận, ngu si.
- Ngưng ác là hết khổ.
- Những gì là lành:
+ Nhịn kẻ ác mà không giận, bền chí phụng sự vì đạo tâm, hoan hỷ điều lành sẽ được phước.
+ Bố thí người vô niệm, vô trụ, vô tu, vô chứng;
+ Dù Nghèo khổ vẫn bố thí;
+ Giàu sang chăm học đạo;
+ Hy sinh
+ Thấy kinh Phật
+ Sanh lúc Phật ra đời
+ Tự chế ham muốn trước sắc dục
+ Không mong cầu tham vật tốt đẹp
+ Bị sỉ nhục mà không giận
+ Có thế lực mà không ỷ
+ Gặp việc lấy tâm vô tư mà ứng xử
+ Học rộng mà vẫn siêng năng tham khảo thêm
+ Trừ diệt Ngã mạn
+ Không khinh người chưa học
+ Giữ tâm bình đẳng
+ Không bàn thị phi
+ Chăm gặp thiện tri thức
+ Thấy tánh học đạo
+ Hóa độ người
+ Thấy cảnh không động tâm
+ Khéo hiểu phương tiện
+ Dứt bỏ mong cầu, dục tình; Rõ túc mạng
+ Tu đạo, chân thật: Điều lành!
+ Nhẫn nhục: Thanh tịnh
+ Xả bỏ tham dục, luyến ái: Thấy đạo
+ Học đạo hiểu chân lý thì trí tuệ sáng
+ Ta có làm gì mà tham sân si? (Thực tế thì càng ít tham sân si, ta càng trở nên gần với bậc Thánh)
+ Tham danh mất gốc
+ Không vương mắc bất kể thứ gì. Chính Của cải sắc dục, vợ con là những thứ trói buộc!
+ Không buông thả
+ Chánh quán trừ sắc dục
+ Tĩnh tâm trừ dục
+ Trừ Ngã thì không còn sợ hãi!
+ Trí sáng sẽ phá Tà ma!
+ Trung đạo
+ Phát tâm Bồ đề, đạt đến chỗ Vô Tu, vô chứng là rất khó! Nhưng ta chọn Khó, hay chọn Khổ?
+ Giữ giới sẽ gần với Đạo
+ Có sanh, thì có diệt
+ Lễ bái, quan trọng đầu tiên là do nơi tâm
+ Biết rõ đời là Huyễn mộng - Mình coi sự vật, sự việc là xấu, thì nó là xấu; coi là tốt, thì nó sẽ là tốt. Quan trọng là mình phải biết những gì giúp mình giải thoát khỏi nỗi khổ, niềm đau, thoát khỏi khổ đau sinh tử?
- Khiêm tốn khi có tài năng
- Để mình không bị "rẻ tiền", cần chú ý:
+ Cẩn trọng hình thức da móng tóc lông
+ Quần áo trang phục màu trung tính
+ Chất lượng hơn số lượng
+ Sạch sẽ giày dép
+ Biết rõ mình cần gì, muốn gì
+ Mạnh mẽ, kiên quyết, rõ ràng, vững vàng
+ Bình tĩnh, tự tin, khiêm tốn, bình đẳng, tôn trọng
+ Lắng nghe trực giác mách bảo
+ Tâm thanh tịnh, giữ giới, từ bi hỷ xả, sống theo 37 phẩm trợ đạo,
+ Biết ơn, trân trọng..., nhường nhịn,
+ Yêu thương là hành động - Tinh thần lạc quan, yêu thương vô điều kiện, giữ thân khẩu ý trong sạch, học tập không ngừng, là cội nguồn của vững vàng, giúp ta an toàn vượt qua mọi nghịch cảnh trong đời.
- Yêu đời, vì đặc điểm của ta, thuộc tính của ta, đặc trưng của ta là Yêu thương!
- Đơn giản bữa ăn - đơn giản cuộc đời!
-
Làm chủ ăn uống, làm chủ cuộc đời.
-
Sao có thể buồn khi bạn mỗi ngày được nhận ân điển của vũ trụ?
-
Ai cũng muốn được yêu thương, vì vậy, muốn hạnh phúc, bạn hãy sử dụng yêu thương như một động từ. Hãy yêu thương, hãy tử tế! Do kindness and spread your love!
-
Nếu một người không thể giận dữ vì bất cứ thứ gì, thì cũng chẳng phải người ấy không thể yêu thích bất cứ thứ gì hay sao?
Không yêu, không tham, thì không buồn, không giận!
-
Nếu bạn giận dữ vì một ai đó, nếu bạn để ai đó làm bạn giận dữ, điều đó có nghĩa là, bạn đã chọn người đó làm ông chủ của mình rồi!
-
Ngưng ác, sám hối, hành thiện, giữ tâm ý trong sạch (nghe pháp, hành thiền, học Phật, đọc sách!)
-
Muốn xinh đừng sân, muốn khỏe đừng hại, muốn quyền đừng ghen, muốn giàu nhớ bố thí, muốn cao quý nhớ phải khiêm tốn, kính trọng!
Muốn xấu cứ sân, muốn yếu cứ giết hại, muốn hạ liệt cứ ghen tuông đố kỵ, muốn nghèo cứ bủn xỉn, muốn hèn cứ kiêu căng, ngạo mạn, so sánh; muốn ngu, hãy tránh xa những bậc Sa môn! -
Chẳng có gì là của mình, mình chẳng là cái thá gì!
-
Tất cả khổ đau do tham dục, Hạnh phúc do ít muốn, biết đủ!
-
Nghe nhiều pháp Phật nhập tâm. Làm liều thuốc giải lỗi lầm nhân sinh. Mọi việc sẽ được khai minh. Bình tâm thấu hiểu chính mình xưa nay.
-
Người ta giận dữ vì người ta thấy bất lực!
-
Khốn khổ thay cho những phút giây yếu lòng, tham, sân, phân biệt, mù mịt, hoang mang!
-
Hạnh phúc thay khi ta có con đường lành: 37 phẩm trợ đạo! 37 pháp hạnh phúc!
-
Tất cả các hàm linh đều có Phật tánh! Tuy nhiên, khoảng cách từ mỗi vị ấy tới quả vị Phật thì không giống nhau!
-
Người thành công thật sự. Được người quý người thương. Thường bao dung tha thứ. Luôn biết trải lòng thương.
-
Càng từ bi càng hạnh phúc!
-
Nói rằng: I LOVE YOU. Nghĩa là: Tôi mãi yêu đức tính tốt trong bạn; tôi mãi thương những tính chưa tốt trong bạn! Do vậy, thứ tình cảm duy nhất, tồn tại lâu dài nhất, quý giá nhất của tất cả các mối quan hệ, đó là TÌNH YÊU THƯƠNG! Ai sở hữu tình yêu thương ấy, người đó xứng đáng có Hạnh phúc đích thực, bền vững! Ngược lại, họ đang bị những bóng mây đen tối phủ mờ tâm trí! Nguyện cho những người ấy, như những ánh trăng kia, sớm thoát khỏi mây che!
-
Tích cực chính là yêu thương, Yêu thương chính là tích cực! Tu sửa bản thân, nghĩa là Tích cực, là Yêu thương!
-
Nếu chắc chắn rằng, mình có thể chỉ dạy và thay đổi được người khác – bạn đã nhầm!
Nếu muốn người khác thay đổi, bạn chỉ có một cách duy nhất: Thay đổi chính bản thân mình! Hãy là ánh sáng! Hãy phát sáng không ngừng nghỉ! Hãy là một khối Yêu thương, trí tuệ, đạo đức, trong sáng! Ai cũng có năng lực nhận biết, tiến hóa, phát triển. Rồi sẽ có một ngày, người kia, nếu đủ may mắn, họ mong muốn thoát khỏi đêm đen, họ sẽ thấy và đón nhận ánh sáng yêu thương từ bạn! Họ sẽ sáng rực! -
Chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên, muốn hạnh phúc, muốn có tương lai tươi sáng, muốn có kiếp sau an lạc, muốn có cái chết bình an, chúng ta chỉ có một cách: Sống vui, trọn vẹn, chánh niệm trong hiện tại! Sống không hứa hẹn, không mong cầu, không đau buồn, không luyến tiếc, không dính mắc! Chỉ có một con đường, một lối suy nghĩ, đã được chỉ rõ trong đường thánh: Bát chánh đạo!
-
Khi gặp người đả kích, khi gặp sự việc bất như ý, hành giả (ta) vẫn ở trong trạng thái An ổn, hài hòa, mặt không biến sắc, không buồn phiền giận hờn, không trả thù, quan sát rõ biết những cảm xúc trong ta! Không thấy Ta và Người! Không thấy tốt xấu, không thấy hơn thua, không thấy phân biệt, không thấy cả cảm giác đang nhẫn, đang phải vật lộn với sân giận, Đó là Nhẫn nhục Ba la mật! Đó là Hành thâm bát nhã ba la mật!
-
Khi chưa tu, người vui thì con đố kỵ, ganh tỵ, phiền não, tràn ác nghiệp: Tâm con tràn phiền não! Con đọa! Khi thấy người buồn, con hả hê, vậy là con phạm ác nghiệp, vậy là con đọa! Giờ đã học Phật rồi, con nguyện: Con có thể vui khi thấy người thành công, xinh đẹp, vui vẻ; con có thể buồn khi thấy người gặp hoạn nạn; Người vui thì con chung vui, người buồn thì con xin chia sẻ!
-
Tâm quan sát pháp sinh diệt, thì đó là trạng thái tâm bất sinh diệt!
-
Hối lộ chưa bao giờ là thiện pháp! Cung kính chưa bao giờ là ác pháp!
Tôi cung kính điều tốt đẹp ở mọi người, mọi loài. Tôi trân trọng điều tốt đẹp ở khắp muôn nơi! Tôi chọn con đường yêu thương, từ bi, trân trọng cùng khắp, là con đường tích cực, là con đường an vui! - Càng tu, phải càng giảm trừ bản ngã! Ngộ Không - Ngộ pháp Không - mới có thể có chút năng lực của người học Đạo, mới có chút xíu diệu dụng để tu học! Vô Ngã mới chứng Niết bàn, Vô Ngã mới tu tập được, khiêm tốn, giữ giới, cẩn trọng từng li từng tí, chỉ chút xíu sơ sẩy là "rớt đài"! Cẩn trọng như đi trên kiếm sắc! Cung kính Tam Bảo nhất mực! Hành trì nghiêm mật từng hơi thở! Trong đạo mà mất Giới thân huệ mạng thì mất cả hàng triệu kiếp sống! Không hề giống như ngoài đời!
- Giữ giới để tăng từ bi, để thuận tu tập, không phải để được an lạc, hạnh phúc đơn giản như thế tục! Giữ giới là để đoạn trừ Tham ái!
- Tỉnh giác là biết giác quan, không khởi lên cái biết của ý thức. Tâm vắng lặng, phá vô minh, chấp ngã >> An trú ở KHÔNG giải thoát, KHÔNG trú, >> Thắng tri, >> Không phát sinh tham sân si>> Không khổ! >> Tuệ giải thoát!
-
Tinh hoa là người có thể giữ tâm thiện được miên mật, lâu dài, đều, vững. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dẫu có gặp người chê bai, phỉ báng, đánh đập, thì họ cũng không thoái chuyển! Ngài đối diện với hoàn cảnh nào cũng với năng lượng của Thương và Yêu!
-
Bố thí là thực hành Xả, Buông; Bắt đầu từ vật Ngoại thân, rồi đến buông bỏ Chấp thủ, Tự ngã.
-
Cuộc đời là trò chơi kiểm soát thân tâm
-
Ai rồi cũng ổn thôi. Ai rồi cũng giác ngộ thôi.
-
Tập buông, để trong kiếp sống này, ta đón chào một sự kiện buông bỏ lớn lao nhất, duy nhất, giá trị nhất: Đó là sự kiện CHẾT! Khi buông bỏ hoàn toàn, thì bình an hoàn toàn. Không còn bản ngã. Thực chứng Chân đế Khổ, Vô thường, Vô ngã!
-
Cái Khổ chỉ là thái độ tâm lý của Bản ngã thôi!
-
Thua là nỗi đau rất kỳ diệu.
-
Sáng suốt, định tĩnh, trong lành!
-
Đừng tin vào sự khôn ngoan của bản ngã!
-
Ôi, cái đẹp của thiên nhiên sao mà toàn mỹ quá thể!
-
Tình yêu thật sự là một hộp đen hoàn mỹ lý tưởng! Bao trùm tất cả những điều tuyệt vời của vũ trụ! Nhưng tùy vào việc bạn với tâm thế nào, bước ra, lãnh nhận, và đi vào hộp đen đó! Bạn hạnh phúc hay không là ở bạn! Tình yêu luôn là điều tuyệt diệu nhất trên đời! Để hạnh phúc trong tình yêu, người ta cần vứt từ “Tôi”, cần giữ giới miên mật, sửa mình Từ Bi Hỷ Xả thật nhiều, thực hành 37 phẩm trợ đạo trọn vẹn!
-
Bớt ảo tưởng đi!
-
Tâm hồn nhiên quan sát chính mình!
-
Bất kể ai, điều gì, hoàn cảnh nào xuất hiện cũng có lý do! Không phân biệt đúng sai, đẹp xấu, hay dở, không dán nhãn đặt tên, không phán xét. Sự vật, sự việc đến để test mình, để thử thách mình. Mình nảy sinh tham sân si, là mình fail. Mình bình an, bình ổn, an trú trong thiện pháp là mình qua! Mình cần xác định rõ, mình luôn ở vị trí quan sát, mình tách rời mình khỏi sự vật, sự việc. Pháp có việc của Pháp, mình có việc của mình. Mình không để suy nghĩ, lời nói, hành động của họ ảnh hưởng đến tâm mình. Quan trọng là theo dõi tác động của hoàn cảnh tới tâm mình, mình có nổi tham sân hay hoang mang không?
-
Mình chỉ nên khai thị bằng thân khẩu ý của chính mình. Mình tu, mình thay đổi, thì thế giới thay đổi theo.
-
Ta chỉ là người quan sát. Ta im lặng. Ta không phán xét. Ta không can thiệp vào tiến trình nhân quả của người khác. Ta chỉ cầu nguyện cho người bình an.
-
Con xin tùy hỷ với phước lành mà chúng sinh đã tạo. Con xin hồi hướng phúc lành con có cho tất cả khắp pháp giới chúng sinh.
-
Tình cảm là thứ thay đổi khủng khiếp. Quay xe là chuyện không khó hiểu. Tình cảm vô thường!
-
Tà kiến là do tham ái dẫn. Tâm nghĩ về quá khứ hay tương lai, đều là do tham sân si dẫn. Nhân lành cứ gieo, quả trổ lúc nào là do pháp quyết định.
-
Thánh sản là ngân hàng đời đời. Tục sản là ngân hàng hữu hạn thời gian.
-
Sống trọn vẹn với hiện tại, không dính mắc vào điều gì, thì lấy gì để tạo nghiệp? Xả niệm thanh tịnh! Dính mắc là tạo nghiệp!
-
Làm gì với tâm tham sân si, mạn, cũng đều là tà đạo.
-
Chịu sự chi phối của nhân quả nhưng không lầm nhân quả.
-
Khi tâm phát sinh tham sân si, quả sẽ nảy sinh ngay trong tâm, để khi đủ thuận duyên thì phát sanh, câu thông với duyên, qua mắt thấy, tai nghe, lưỡi nếm, thân xúc chạm, ý hình dung, đây chính là quả nghiệp! Điều này ý thức không hề biết trước!
-
Không có gì không phải là thầy con, dù chỉ là một hạt bụi!
-
Ta sung sướng tận hưởng từng bước chân của chính mình, vì biết rằng, rồi sẽ đến một lúc nào đó, mình sẽ không còn khả năng đi được, dù chỉ là một cái nhấc chân!
-
Làm, chỉ vì điều đó cần làm, không mong chờ, không mong cầu điều gì cả!
-
Khi hay phải biết lo toan, Khi cùng phải biết thi gan với đời!
-
Rắc gạo muối. Không phải CHỈ ý nghĩa là TIỄN! Còn là cầu mong cho tất cả an lành. Còn là đại từ bi. Còn là bao dung. Còn là yêu thương.Nguyện ai ai cũng no đủ thân và tâm. Mát mẻ, miễn nhiễm não phiền. Bay lên!
-
Tu tập là để xóa bỏ vô minh (không hiểu biết về quy luật của cuộc sống, luật nhân quả, 12 nhân duyên); để xóa bỏ tham ái (tham lam cho tự ngã xài); để xóa bỏ chấp thủ (cái tôi, cái ta vị kỷ). Nguyện cho con và chúng sinh tu tinh tấn, biết rõ quy luật của cuộc sống, hiểu luật nhân quả, sống với luật nhân quả, hiểu rõ 12 nhân duyên, không tham lam mà chia sẻ bố thí, không ích kỷ lo cho riêng mình, mà sống vị tha, yêu người hơn yêu mình, yêu đời, yêu tất cả, trong mọi hoàn cảnh.
Nguyện cho con và chúng sinh luôn sống độ lượng, bao dung, vị tha, giải thoát khỏi mọi nỗi khổ, niềm đau.
Nguyện cho con và chúng sinh thấu rõ các pháp, nhờ đó mà an vui an lạc bình an lâu dài!
Vô minh là nỗi bất hạnh lớn nhất của cuộc sống! Chúng con nguyện cho con và tất thảy chúng sinh, xa lìa Vô minh, sớm tới bờ Giác Ngộ, hiểu biết tất cả!
Phải có Phước lành đủ lớn mới có thể học Phật! Nguyện cho con và chúng sinh sống trong thiện pháp, say mê thiện pháp, để có thể đủ duyên phước lành học Phật, học Pháp, học Tăng!
Nguyện cho con và chúng sinh siêng năng tu tập tinh tấn, siêng thể dục thể thao để có cơ thể khỏe mạnh; trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình; trân trọng tất cả, biết ơn tất cả; Luôn giữ mình sống trong chánh đạo; Miệng luôn nói lời ái ngữ; Thân và tâm luôn sống trong hiện tại; Chăm chỉ làm việc thiện nguyện; Chăm chỉ lễ lạy; Tin sâu nhân quả; Chăm học, chăm tu, tạo phước từng phút giây!
Người xưa nói: “Ai cầm hoa hồng, thì bàn tay vương mùi thơm trước hết”! Nghĩa là, ngay khi thân khẩu ý thanh tịnh bởi những thiện pháp, thì quả ngọt chúng con đã được hưởng! Nên, việc của chúng con là cứ sống thiện, chúng con hưởng quả ngọt ngay từ khi phát tâm! Việc người khác có trả ơn hay không, chúng con đâu cần quan tâm? Nên, giờ đây, con xin cầu nguyện cho con và khắp pháp giới chúng sinh làm thiện, nói thiện, nghĩ thiện như lẽ đương nhiên, và hoàn toàn không cần cầu báo đáp!
Nguyện con và chúng sinh luôn lấy tâm từ bi hỷ xả để đối đãi với người, không giữ tâm sân hận, phiền não; không buồn lo thương tiếc quá khứ, không mơ màng ước vọng tương lai, mà tập trung sống trong hiện tại, trọn vẹn từng phút giây, không nợ nần công việc với bất cứ ai.
Sư cô Tâm Tâm, Bất thiện pháp tập yếu, bài 1: https://www.youtube.com/watch?v=JrH4AfsydeI&list=PLxZqjxhOtfTzECE9iLN8Yg9KHBj7pOuvu&index=1
Năng lực bất thiện hoành hành trong tâm, quả là khổ đau. Trong khổ đau, người thì muốn thoát, người thì muốn gặm nhấm nỗi khổ, đó là hưởng thú đau thương. Điều này hiển lộ có thể rất sớm trong mỗi cá nhân, ví dụ có người thích nghe những nội dung thương đau, thích xem nội dung thương đau, để có cảm giác vui thú thọ hưởng đau thương. Người ấy không thích đèn sáng mà thích đèn mờ, để tăng ảo ảnh, là hình bóng của ma vương. Người ấy không thích quần áo sáng màu mà thích đen tối. Đó là thú của ma vương, thích ăn, hưởng đau khổ, hạnh phúc trong đau khổ. Những chất dơ bẩn ở trong thích câu thông với hình ảnh đau khổ bên ngoài. Thích hành hạ người khác, làm cho người khác khổ đau thì họ hạnh phúc – đó là biểu hiện của ma vương. Người ta thích làm mình đau khổ, tàn bạo, làm cho mình đau khổ, khó chịu, thì họ hả hê. Thấy đứa trẻ dễ chịu, có người chỉ thích trêu đùa phũ phàng, cấu nhéo,… đó là hạnh phúc của ma vương. Khi nào chưa nhập vào dòng thánh thì ma vương vẫn ngự trị trong tâm. Trong pháp học và hành, ta có thể biết và thấy rõ những khái niệm ma vương đó. Thấy đến khi rõ mồn một ma vương. Nguyện con và chúng sinh giữ tâm như là chất giải độc, độc tố nào bên ngoài thảy vào chúng con, chúng con đều hóa giải độc tố trở thành dược tố, chữa bệnh khổ. Chúng con miễn nhiễm với ma vương, độc tố. Nguyện cho Chúng con tu tập tinh tấn, tới ngày tràn đầy hùng lực của tuệ giác. Hùng lực ấy đủ năng lực giúp chúng con không dính mắc vào những pháp mà ma vương đang điều khiển tâm của chúng con!12 tâm bất thiện: 8 tham, 2 sân, 2 si; kết hợp tùy trường hợp với 14 sở hữu bất thiện. Tâm bất thiện sẽ hoạt động để tạo nghiệp bất thiện trong dòng tâm thức của chúng ta. Tâm tham tùy vào đối tượng, hoàn cảnh, thời điểm, mà thể hiện khác nhau, biến chuyển khác nhau.
Khi hai nguồn năng lượng Ma lực và Hùng lực gặp nhau, phản xạ xuất hiện! Phản ứng có thể chậm, lợt, đứng sựng. Nếu ma lực mạnh có thể làm cho phản ứng của người khác trở thành đảo điên. Lực này cực nhanh, nghiệp lực, nghiệp cảm. Cảm xúc che mờ trí sáng. Khi có việc gì xảy ra, những lớp cảm xúc sẽ lôi kéo mình đi.
Khi ta gặp bất cứ hoàn cảnh nào, thì đó là cuộc gặp gỡ của hai nguồn năng lượng: Ma vương và Hùng lực của đức Phật! Lực nào lớn hơn, lực đó thắng! Lực này cực nhanh, cực mạnh, đó là nghiệp lực, mạnh hơn nữa là nghiệp cảm. Khi trong hoàn cảnh mà mình bối rối, cảm xúc phát sanh lên. Khi có việc gì xảy ra, ta bị những lớp cảm xúc lôi cuốn ta đi. Ta cần có cách nhìn tách rời, ở xa nhìn vào vấn đề. Nhìn vấn đề từ xa, từ tổng thể, quan sát, phân tích, mới đi đến đúc kết. Như học tập. Như đọc sách. Đầu tiên phải đọc tổng quát, rồi đưa đến chi tiết, đọc và nắm bắt những ý chính, những từ khóa. Nắm được thần, nắm được ý chính, ta sẽ hiểu rõ. Ma lực trong tâm cũng thế. Kết hợp từ nhiều yếu tố, nhiều thành phần, mình phân tích để thấy rõ mình đã dính mắc vào đoạn nào… Mình dính vào phần sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp nào nhất, thì mình tách địch ra đánh, mình thắng! Đây chính là tuệ phân tích. Cả cuộc đời, chỉ luyện óc phân tích và tổng hợp.
Trong mọi trận đánh giữa Ma vương và Hùng lực, sự hiểu biết của mình, Hùng lực của mình, có thể chưa giúp mình thắng trận, nhưng giúp mình học bài học sau khi bại trận! Mình có thể kiểm soát lại những hành động mình đã làm, những lời nói mình đã phát ra, những suy nghĩ quá khứ đã diễn ra trong tâm. Sự hiểu biết khi học pháp, tư duy pháp, sẽ giúp mình minh sát, thoát được sự u mê tăm tối sau khi bại trận.
Người nào có năng lực Ma vương lớn hơn, (nghiệp họ cao hơn phước của mình), làm cho tăm tối của mình tăng lên, Ma vương của họ sẽ thống trị bên mình, sẽ uy hiếp mình, làm cho người ta bối rối, không thể ứng phó. Năng lực trí văn, trí tư không thể sử dụng nổi.
Hùng lực của ai mạnh, sẽ cuốn hút hùng lực của người còn yếu, khiến họ tâm phục khẩu phục. Hùng lực nối kết với hùng lực. Họ có thể kết thân với nhau, trở thành người bạn đồng tu với nhau.
Ma vương của ai mạnh, sẽ thống trị cả phần hùng lực yếu ớt của người kia, thì người kia bị mất khả năng phản ứng sáng suốt. Thống trị lôi kéo làm nở to mở rộng ma vương của người kia, đó là oan trái gặp oan trái, hận thù gặp hận thù! Đây là con đường đi của hận thù mỗi ngày một mạnh. Người này sau đó, hận thù, mưu mô, trả thù. Mối thù càng ngày càng lớn. Địa ngục càng ngày càng gần.
Mình đã biết thế nào là thiện, thế nào là ác. Mình đã được dạy dỗ trong cách sống là: Cái gì tốt thì theo, cái gì xấu thì không theo! Chúng ta sống như vậy! Nhưng nếu bám chặt quá quá quá vào lời dạy đó, nếu chúng ta bám chặt vào thiện, cũng chưa phải là thiện rốt ráo. Khi đó, pháp thiện này duyên với pháp bất thiện. Chúng ta coi Thiện là tối thượng, chúng ta đã giữ chặt chữ Thiện ở trong tâm thức mình! Chúng ta ngỡ đó là tối thượng! Nhưng thực chất, còn có một điều tối thượng hơn, là rèn luyện năng lực quan sát hết sức khách quan! Đây là điều ta không nhận ra, nhưng chư Phật đã dạy chúng ta năng lực quan sát cực kỳ sắc sảo, phân tích ra, tán nghĩa ra! Đây là năng lực của Tâm! Tất cả những yếu tố về sắc pháp, cũng có những cái nhìn thấu đáo, thì sẽ có năng lực kỳ diệu! Đạo Phật thật nhiệm màu! Năng lực quan sát, phân tích, tổng hợp có sức mạnh tối thượng, xuất hiện trong tất cả lời dạy của Đức Phật!
Học tới đoạn này, chúng con liên tưởng đến những câu nói này: “Chấp thủ”, “Nhân vô thập toàn”, “Qua bờ rồi thì chính pháp cũng phải bỏ, nữa là phi pháp”…Óc phân tích, đúc kết, tổng hợp ở thế gian, gọi là trí thông minh thế gian. Nhận ra quy luật của tục đế. Cũng với óc phân tích, đúc kết, tổng hợp trong tâm, gọi là tuệ giác – xuất thế gian. Nhận ra quy luật của chân đế, khoa học đúc kết danh sắc. Chân đế là đi vào nội tâm. Con đường đời và đạo là đi khác nhau. Người xuất gia chính là lìa bỏ pháp thế gian. Phước thiện và phước trí còn đi qua đi lại, là vì ba la mật ta chưa có đủ. Khi từ bỏ phước thiện, quay về phước trí, thì nhìn bên ngoài, hoàn toàn không có liên hệ gì với đời thường, tựa như phước thiện đã hết. Đây là trường hợp từ chối phước thiện để tập trung phước trí. Ba la mật đủ thì sẽ đủ duyên phước xuất gia cả thân và tâm. Khi mình làm việc chân chánh cộng với tâm phục vụ, báo ơn, đền ơn, mình nguyện những sự giỏi giang của mình chỉ là phương tiện để thoát khỏi những bất ổn, bất an do ma vương còn ngự trị trong tâm, nguyện cho trí giải thoát được phát sanh. Bởi nếu không cẩn thận, càng thành công ở thế gian thì càng duyên với pháp bất thiện, ta tạo bao nhiêu bất thiện pháp mà ta nhìn không ra. Phước thiện thế gian là cần, nhưng chưa đủ. Cần để hạt giống ba la mật được trổ sanh. Khi tu tập ta mới có cơ hội tăng trưởng mạnh. Nghiệp lực làm đời sống tâm linh của ta gấp khúc. Chúng ta đọc được những trạng thái tâm thức ô nhiễm của mình khi học pháp.
Si gồm si, vô tàm, vô quý, phóng dật. Tham gồm tham, si. Sân gồm sân, si. Các pháp ô nhiễm thuộc về tham sân si bao giờ cũng có si. Trong 12 nhân duyên thì vô minh đứng đầu. Si chụp đèn màu. Làm cho cái thấy biết của mình không còn rõ ràng, chân thật. Khi kết hợp với sở hữu tưởng làm thành ảo ảnh ở trong tâm. Tất cả đặc điểm này đều che sự thật, che trí tuệ, làm trí tuệ không thể khởi sanh, tất cả những gì trong lúc ta tham, ta nghĩ là tính khôn, trong lúc ta sân, ta tưởng ta tỉnh táo, trong lúc chúng ta si, ta vẽ vời những cái mà chúng ta thấy là đúng đắn, thì tất cả đều là tưởng lệch lạc, tưởng sai, tưởng điên đảo! Nguyên nhân gây ra ô nhiễm tâm! VD: Đố kỵ trong tâm, ghen tình, ghen quyền, ghen đẹp, tật đố phát sinh trong tâm, là ô nhiễm, sân hận, si đã che khuất, họ muốn làm gì trên nền sân hận tật đố này, cũng đều là ác pháp. Mọi việc do si chỉ đạo, đều là ác pháp. Pháp ô nhiễm nào cũng có si trong đó.
Tâm si dẫn dắt chúng ta đi mãi trong luân hồi trong tam giới, dục giới, sắc giới, vô sắc giới. Không chỉ dẫn dắt người ở cõi dục thuần túy, mà các chúng sinh ở các cõi cao hơn cũng vẫn bị dẫn. Vì các pháp thiện của mình có duyên với pháp bất thiện mà mình không nhận ra. Vô minh, Si ở khắp các cõi, trừ tâm duy tác! Chỉ có Bậc Thánh A La Hán, Chư Phật mới đoạn tận vô minh!
Vô minh ngăn đường đi của Trí tuệ! Vô minh như bèo tấm trên mặt ao. Chánh niệm, khả năng ghi nhận, như hành động ném đá vào ao, lớp bèo tan ra, màn vô minh sẽ đẩy ra.
Cuộc đời tu chỉ xoay quanh phước thiện và phước trí. Nếu thiện bắt nguồn từ trong sạch thì mới có trí sáng, cần có văn tư tu rốt ráo. Tu tinh tấn, thân khẩu ý ra khỏi những điều không an lành thì màn vô minh giảm dần năng lực ngăn che. Ta tạo hạnh Bố thí, giữ giới, làm cho các pháp ô nhiễm phai lợt dần dần. Năng lực thiện, trí dần sẽ phát sanh, vì những si phần đã và đang bị cắt dần, cực mỏng, y hệt như cắt miếng thạch. Tu tập giúp mình có khả năng nhận ra lỗi sai của mình. Ngăn cản trở con đường sai trái của mình. Không có văn tư tu thì sân, tham khởi sanh đi đến cái độc ác; Có văn tư tu, thì dẫu có tham, sân khởi lên, nhưng nó kịp thời không thành độc ác. Ta cần tu tập, giữ chánh niệm, để tăng khả năng cản trở lực xấu ác có sẵn trong tâm. Mỗi ngày một bớt tham sân si, đó là một sự phát triển của đời sống tâm linh. Càng thấy, càng biết, càng nhẹ nhàng, càng an vui! Càng giữ chánh niệm, càng bớt vô minh. Càng chánh niệm, càng trí tuệ. Càng chánh niệm, càng an lạc. Càng chánh niệm, càng nhẹ nhàng.
Pháp thiện này phải tăng tiến lên cao hơn. Hướng thiện và hướng thượng là vì như vậy. Tu tập là để nhìn mọi sự vật sự việc, như nó đang là. Thấy và biết. Nhìn suông, huệ nhãn phát sanh, tâm thiện trí phát sanh, thấy rõ mọi hiện tượng pháp diễn ra như nó đang là, như đúng bản thể của nó, không sửa đổi, không yêu cầu, không mong muốn.
Tâm thế gian, nghĩ rằng điều tốt này đúng, có lợi thì làm. Nhưng có một zích zắc, ta bám vào điều tốt, kỷ luật trong tâm, đòi hỏi mình phải làm như vậy, bước đầu quả là đúng là phải làm như vậy, nhưng khi đã vững rồi, thì phải hướng tiếp lên phía trước! Không chấp pháp. Chỉ cần trụ tâm, định được. Cái nhìn của ta phải là nhìn suông, thấu suốt. Nếu cứ chấp pháp, thì ta làm hại cho mình. Ta phải hành xử việc thiện. Coi thiện là bình thường trong tâm. Ta cần đi tiếp, thấu suốt, chân đế, đâu là tâm pháp, sắc pháp, phối hợp giữa chúng.
Con cái là nhân quả của mình, nên có mặt trên da thịt mình! Vui hay buồn, tốt hay xấu, ân hay oán là kết nối từ lâu đời.
Ta ứng xử với mọi chuyện trên thế gian đều kèm theo tập khí! Tánh nết của mỗi người là khác nhau. Khi ta nhìn thấy tham sân si khởi lên, ta có cái thấy của người trí!
Mình có phước thiện với ai, có duyên nuôi dưỡng bố thí tục đế cho họ. Mình có phước trí với ai, thì có khả năng dẫn đạo đức, chân đế cho họ.
Trôi dạt trên đường luân hồi, là vì dính mắc vào điều tham muốn hay sân hận!
Giúp đỡ cho chúng sinh bằng sự thiện lành, thì thoát khỏi dính mắc. Ngày nào còn dính với họ bằng yêu thương, bằng ghét bỏ, thì còn luân hồi khổ đau trầm luân với nhau!
Chìm đắm trong sự ưa thích! Yêu mến, đam mê, say sưa, ngụp lặn, đây là pháp trầm, pháp lậu! Bất thiện pháp! Mình không muốn ra!
14 pháp bất thiện hoành hành trong nội tâm của tất cả chúng sinh còn trong tam giới dục giới, sắc giới, vô sắc giới! Không loại trừ ai trên thế gian!
Khi có quả ngọt hay đắng, là phải xả ngay và luôn! Không đồng hóa mình với quả ngọt hay đắng! Bỏ niềm vui ô nhiễm! Vui của thụ hưởng là đau khổ, hèn mọn, trì trệ, tăm tối, thoái đọa, vô minh. Bỏ dục mà tìm về thiện lành, thiện đạo, là bước tiến về tâm linh! Ai cũng đã có kinh nghiệm này, vì nếu không có, ta không được làm người. Ta cần tự tin, từ nhiều đồi nhiều kiếp, ta đã có khuynh hướng hướng thiện, hành thiện, thiện nhiều hơn ác nên mới được làm người. Ta lại có phước báo nghe giáo pháp, nghe chánh pháp, thì thiện lành được phát sáng. Ta có thể có niềm hạnh phúc trong ly dục!
Ăn uống để nuôi sống cơ thể, không phải là tìm cầu niềm vui! Đây chính là hạnh phúc trong ly dục! Hỷ của ly tham!
Nếu hưởng thụ niềm vui ăn uống, hàng ngon, hàng nổi tiếng, thì chùm ô nhiễm tham, ngã mạn! Hỷ của tham! Những người này không hiểu được hạnh phúc trong ly dục của ngời hành thiền, không ăn uống trong thời gian dài! Con đường đi của những người này là thoái đọa, khổ đau.
Hạnh phúc của các bậc Thánh là diệt dục, phát sanh hỷ lạc, ly tham, diệt tham, có trí tuệ. Lội ngược dòng của hưởng thụ dục lạc thì khó, nhưng sẽ lên bờ an vui!
Khi xài phước – rất có thể dính đến buông thả, sẽ có phóng dật, si mê. Khi tích lũy đủ, quả xấu trổ sanh, khi lâm nạn sẽ khổ đau vì quả đó. VD: Dùng nước, điện hoang phí, sẽ đến lúc chết vì khát.
Thọ hưởng tiền của mình làm ra không thiện pháp, thì cũng thoái đọa. VD: Ăn no quá thì si phát sanh, hôn trầm phát sanh,…
Do vậy, tái sinh có người nhanh người chậm. Trì độn tạo nên ác nghiệp!
Quả của say rượu, là người mắc bệnh down. Người sanh con mắc bệnh đó, chắc chắn liên quan đến người kia, hoặc bán rượu, ma túy, tán đồng,… sẽ nối kết, sẽ dính dáng vào quả nghiệp đau bệnh này!
Thiếu trí tuệ là bất hạnh cực kỳ lớn, vậy mà ngâm tẩm mình trong dục lạc thế gian, để tạo nên ác nghiệp, bất chấp con đường thoái đọa. Tư tưởng như làn sóng, khi vận chuyển thì nhanh hơn cả ánh sáng. Khi tâm nhẹ nhàng, mát mẻ, sáng suốt, ta hành trì thiền định, tuệ, ta ở tầng trên. Nếu tạp nhiễm, thì đi xuống. Hãy nhìn những gì ta ưa thích, quan điểm, tự hào, tự tin,…ta biết ta sẽ đi về đâu? Ta có năng lực để phân biệt thiện và bất thiện không? Ta không có thì ta sẽ bị mắc bẫy bất thiện. Ta học, sẽ biết rõ những khái niệm đã xuất hiện trong ta, phân biệt rõ, nhận thức đúng, ta có thể tách rời với ác pháp, mà không đồng hóa mình với nó! Từ đó mới có thể chuyển hóa tâm thức của mình! Ta sẽ có niềm tin trong con đường tiến hóa tâm linh.
14 sở hữu bất thiện: Si, Vô tàm, Vô quý, Phóng dật, Tham, Tà kiến, Ngã mạn, Sân, Ganh tỵ, Xan tham, Lo âu, Hôn trầm, Thụy miên, Hoài nghi. Phối hợp 9 nhóm bất thiện: Tứ trầm, tứ bộc, tứ kết, tứ phược, lục cái, tứ thủ, thất tùy miên, thập triền, thập phiền não. Kết quả: Tác hại đến đời sống tâm linh.
Tứ trầm: Cattaro Asava. Trầm, lậu. Những pháp ô nhiễm rò, rỉ, mê mờ, chảy ra, chìm xuống, chìm đắm, đắm đuối, say mê, si mê, đam mê,… Trong thân thể, có 9 khiếu, uế trược trong thân rỉ ra,… Hiện tượng tứ trầm xảy ra với tất cả chúng sinh trong tam giới, không ai thoát khỏi. Người đổ nhiều, người đổ ít. Những uế trược này rỉ rả, chảy nhiều dần, thành sông… Có những lúc thấy bứt rứt, khó chịu,… nghĩa là tứ trầm đã rỉ ra. Chỉ cần một chút tác động từ bên ngoài, là nó chảy tràn ra. Uế trược trong tâm ào ra! Khi chưa đắc quả A la hán, thì không một ai thoát khỏi.
Uế trược có sẵn trong tâm phàm phu. Nhưng nếu ai đó nghe được lời khuyên nhủ của người trí, biết sợ nếu nghĩ, nói, làm điều ác, bất thiện, nghĩa là Ma lực còn yếu. Người còn muốn che giấu tội lỗi là lực xấu yếu, người công khai hành động của mình, mà không nhận lỗi, rồi thì ma vương mạnh lắm rồi, khó mà sửa chữa.
Không thể vỗ ngực tự hào, ngày nào làm tốt, làm thiện được, thì mừng lúc ấy. Không ai biết được chuyện gì sẽ đến, không ai biết được pháp bất thiện trong ta sẽ nổi lên lúc nào. Cho nên, cố gắng giữ chánh niệm, không để pháp bất thiện có cơ hội phát triển. Không ghét những điều xấu xa đó, chỉ đơn thuần ghi nhận, chỉ với tâm sáng, tâm từ. Ôm ấp tất cả vào lòng! Ghét những điều xấu xa của mình, nghĩa là tâm sân lại nổi lên, si lại phát sanh! Pháp tu chỉ là bình thản thấy pháp nổi lên trong tâm.
Con đường để biết được tiền kiếp, hiện kiếp, hậu kiếp – Chính là nhìn vào con đường các căn tiếp xúc các trần. Một chúng sinh có đầy đủ lục căn ta cùng phân tích. Các cảnh để phù hợp với các căn cũng khác nhau. Hình thể sẽ phù hợp với tâm thức, quả nghiệp của chúng sinh đó.
Ứng xử với quả nghiệp: Thái độ chân chánh, chánh kiến!
Chúng ta đầy đủ lục căn, nhưng chi tiết nghiệp thiện ác chúng ta khác nhau.
Chúng ta không diệt chúng sinh, để giảm đường xa luân hồi vạn dặm, triệu kiếp.
Chúng sinh ở đâu, do quả nghiệp khác nhau.
Nhìn vào thái độ ứng xử với quả nghiệp, ta thấy con đường đi tương lai.
Nghiệp là cái đang gieo, cái quả nghiệp là cái đang gặp.
Có chúng sinh thích nhìn thấy người khác sợ hãi. Có chúng sinh thích uy hiếp người khác. Đó là vì ma vương đã tràn ngập trong tâm.
Chúng ta khổ đau là vì bị dính mắc vào pháp thế gian. Dính vào điều tốt đẹp, cũng như dính vào nỗi khổ đau. Không muốn thoát ra!
Trong ứng xử, chúng ta phải biết rõ, tâm ta đang ở bất thiện hay không?
Ái có thủ phát sanh sẽ đưa đến luân hồi. Ái mà dính. Luân hồi là chắc chắn! Với khuynh hướng thọ dục của ta, ráng tách bạch, tránh quá mức, tránh dính mắc, để bớt khổ luân hồi. Phật dạy ta thu thúc lục căn. Sử dụng mọi thứ như phương tiện. Như vậy, thoát khỏi ô nhiễm dục lạc, không đi đến tham/sân. Không bị tham/sân chi phối.
Khi phát sinh niềm đam mê, thì cần chú ý, đam mê điều gì đó có giúp mình giác ngộ giải thoát không? Mình có kiểm soát được niềm đam mê đó không? Nếu không thì mình thoái đọa tâm linh, mình bị luân hồi khổ.