+ Chúng ta ở 4 đường ác, sân giận không còn khôn ngoan, không còn giữ giới được, xổ ra hàng tràng suy nghĩ, lời nói, hành động xấu ác. Qua cơn giận mới bắt đầu ăn năn. Thì ở cõi người dục giới. Khi 4 đường ác phải biết liền. Biế Muốn cải sửa thì qua cõi người trời, biết mà nhìn nó, lặng lẽ nhìn nó như nó đang là, không dính mắc vào nó, thì ta vào cõi thánh, cõi thiên, thánh nhập lưu; Thường thì ta cải sửa, chứ ít khi nào dừng lại nhìn, không phê phán, không chỉ trích, không cải sửa. Nguyện vị ấy sớm trọn thành Phật đạo!
+ Đề mục hành thiền. Ôi, hay quá! Khi mình thiền, sự vật, sự việc nổi lên, thông thường, phàm phu sẽ khởi ý yêu, ghét, giữ, nắm, vứt bỏ,… và như vậy, dính, bám chạy theo sự vật, sự việc, kèm theo cảm xúc. Vậy là khổ. Vậy là luân hồi. Nhưng nếu tuệ quán phân tích sự vật sự việc, dựa trên Khổ, Không, Vô Thường, Vô Ngã. Ví dụ: Đối tượng A, làm mình ghê tởm, thì hãy phân tích đối tượng A chỉ là đất nước gió lửa, chỉ là màu sắc, chỉ là các đối tượng thiền… thì tự nhiên ta tịnh hóa cảm xúc! Cảm xúc yêu ghét sẽ không còn! Chỉ còn sự quan sát của hành giả với đối tượng đề mục hành thiền; Cứ tiếp tục, sẽ thấy một không gian bát ngát mênh mông, chỉ còn đối tượng thiền tập; sẽ đến lúc đối tượng ấy không còn phân biệt ta người, ta sẽ hòa nhập làm một với đối tượng; hòa cùng vũ trụ bao la; ta lên tầng cao tâm linh mới. Ta buông bỏ chấp niệm, ta không còn chấp niệm, không còn cảm xúc, hoàn toàn tĩnh lặng! Từ đây, mọi việc: cái thấy, cái nghe, cái ngửi, cái nếm, cái xúc chạm chỉ là cái thấy, cái nghe, cái ngửi, cái nếm chỉ là cái nếm; cái đau chỉ là cái đau; cái nhức chỉ là cái nhức;… tất cả những điều đó không liên quan gì đến mình. Nhờ vậy, mình không nổi cảm xúc yêu ghét, sợ hãi, bàng quan; chỉ có một cái thấy trong suốt, rõ ràng, đa chiều, như nó đang là. Không dính mắc bất cứ thứ gì. Cái làm, cái nói, cái nghe, cái thấy, cái chạm trong veo. Tâm ra nhờ vậy trở nên rỗng rang.
+ Bởi vì ta không phải bậc Thánh để có thể có cái nhìn thấu rõ sự vật, sự việc. Cho nên, suy nghĩ, lời nói, hành động của ta, con đường ta chọn, khó mà thấu đáo, rốt ráo, đúng pháp 100%. Do vậy, đời sống của ta khó mà tĩnh lặng 100%. Vòng tròn lại lặp đi lặp lại mãi. Cứ u mê tăm tối, rồi đi sai đường suốt. Làm sao thấy rõ sự thật, có cái nhìn đa diện, đa chiều, khách quan, thì ta đạt được tĩnh lặng hoàn toàn. Thật hay làm sao, có một con đường khác, dành cho chúng sinh thấy nhàm chán với sự luẩn quẩn này. Đó là Buông xả để thoát khỏi nơi này. Buông gì? Buông sự dính mắc vào sự vật, sự việc. Cứ dính vào điều gì, thì đó là đường khổ, đường luân hồi, đường luẩn quẩn. Buông 100%, tĩnh lặng 100%. Để đạt tới khả năng buông bỏ này, có một con đường chân chính: Giữ giới, thành giới; Làm sạch bằng Thiền định; Làm sạch đến lúc không còn gì để làm sạch, không còn sự vật sự việc nào đã bám chặt trong tiềm thức từ bao đời, thì đó là trạng thái Tĩnh lặng hoàn toàn. Quá trình thiền định là quá trình buông xả. Nhìn sự vật, sự việc nổi lên, nó sẽ tự biến mất. Chỉ cần làm nhà quan sát, không đi theo sự vật, sự việc. Nhìn bằng tâm, thở bằng hệ thống hô hấp; Cứ thế, ta làm chiến sĩ công binh phá bom mìn, những rác rến từ vô thủy kiếp sống xa xưa sẽ bị vô hiệu hóa, quá trình clean tiềm thức hoạt động thường xuyên liên tục, đến lúc ta được trong sạch tuyệt đối! Bình an tuyệt đối! Buông bỏ tuyệt đối! Chứng thực Niết bàn! Chứng ngộ Đạo pháp!