Tìm kiếm
Logo Footer

Yêu Jun - chàng trai từ ATVNCG

Tác giảHẠC TUỆ
Mẹ Yêu Con.
Mùa đông năm ngoái, khi nhìn thấy ánh nước tựa như những mảnh vụn thuỷ tinh trong mắt Jun khi anh ấy ngẩn ngơ nhìn biển người mênh mông bên dưới, trong lòng mình chợt hiện lên một câu: Thế giới này rộng lớn đến vậy, nhưng lại chẳng có nơi nào là có ba mẹ.
Mỗi lần nghe Mẹ Yêu Con, dù mẹ vẫn còn ở tại nhưng mình đều cảm thấy xót thương đến đau lòng. Thương vì những vết chân chim, thương vì thân cò một mình đi kiếm ăn đêm suốt bao năm tháng, thương vì nỗi áy náy rằng mình dường như chẳng có cách nào bù đắp và đền đáp đủ cho người phụ nữ ấy. Thương cả ba, người đàn ông dường như đang cất lên giai điệu ấy để dặn dò mình rằng, này bé con, mẹ thương con nhiều lắm đấy, con có hay chăng? Thương từ khi thai nghén trong lòng. Thế nên hãy thay ba chăm lo cho người ấy thật nhiều, thật lâu nhé...
Vậy mà nếu là một đứa con không còn cơ hội nào để đền đáp tình yêu sâu nặng ấy của ba mẹ... thì sẽ còn đau lòng đến mức độ nào?
Dần dà từng ngày trôi qua, khi biết nhiều về Jun hơn, khi nhìn cách anh thay đổi trong những tháng qua, có lẽ mình không thể biết được câu trả lời, nhưng mình có thể cảm nhận được bản thân đang được chữa lành bởi sự nỗ lực của người nghệ sĩ đó.
Khi trải qua quá nhiều nỗi mất mát phân ly, phải mất bao lâu để ta ổn lại? Mình từng nghĩ câu trả lời đó là một đứa trẻ có trái tim sứt sẹo thì sẽ chẳng bao giờ thực sự ổn được. Thậm chí một đứa trẻ như thế sẽ không thể có được hạnh phúc trọn vẹn được nữa. Mình đã bi quan như vậy suốt nhiều năm, cho đến khi nhìn thấy người này.
Jun khiến mình hiểu rằng tuy rằng ta không còn có thể nắm lấy bàn tay của những ánh sao trời, những ta vẫn có thể kịp thời dùng thân mình làm cổ thụ để che bóng mát cho những chồi non. Khiến mình cảm thấy một cuộc đời như anh có thể có thật ngoài đời thực, khi mà anh dùng mồ hôi, máu, nước mắt, làm mọi việc trong khả năng có thể để cứu sống những trái tim - dẫu cho chính ngực trái anh cũng đang mang một vết sẹo cuộc đời. Nếu anh làm được, vậy thì mình cũng có thể phải không?
Thật kỳ lạ khi hình ảnh anh bay lượn ca hát bằng cả sinh mệnh trên sân khấu đó, rực rỡ và mãnh liệt như thể chưa từng có một Jun Phạm ba lần từ chối tham gia ATVNCG, chưa từng có một người dường như đã tắt lửa với duyên kiếp cầm ca, chưa từng có một chàng trai nói rằng mọi người hay hỏi Jun ổn chưa thì Jun cũng chẳng biết phải trả lời thế nào... mình lại thấy cách anh tiếp tục sống và mở lòng để đón nhận những vết thương, sao mà kì diệu quá. Nếu anh làm được, vậy thì mình cũng có thể phải không?
Và khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng của người ấy trong Mẹ Yêu Con, nhìn cách anh ôm lấy một Trọng Hiếu đang rơm rớm nước mắt, thấy cách ánh mắt anh nuông chiều đối với những cánh tay người hâm mộ đang vươn cao vụng về chọc cho anh vui, khi thấy anh cất lên những lời ca khắc khoải ấy với khoé miệng vén lên một ý cười, để rồi khi ngước nhìn lên trời đêm quê hương với pháo giấy và những cơn gió xuân, trong đôi mắt ấy không còn là nỗi bơ vơ lạc lõng nữa. Không còn là những niềm thất thần bi vọng. Ở nơi đó, dường như thôi, từng mảnh thuỷ tinh năm nào đã hoá thành những giọt sương mai.
Khi ngước nhìn lên tinh không ấy, đứa nhỏ trong bài hát kia liệu rằng đã thấy được chăng, rằng những ánh sao trên cao đã theo băng rôn, cờ phướn, pháo giấy và cả những tiếng reo vang mà đậu lại trên vai áo trắng tinh, trên mái đầu xanh tóc, trên khoé mắt long lanh và trên cả bàn tay xinh đang cầm mic.
Được ngắm nhìn nụ cười và đôi mắt ngẩng cao ngắm trời đêm của người này đã khiến mình nghĩ rằng... Thế giới này rộng lớn đến vậy, để rồi nơi đâu cũng là ba mẹ cả.
Người vẫn sẽ ở bên mình, trong cái nắng chói chang, trong cơn mưa ào ạt, trong vụn pháo bay khắp trời, trong tiếng vỗ tay giữa khán đài bát ngát, trong cả từng con chữ và khúc ca mỗi khi anh cất lời. Và nếu như anh đã có thể mỉm cười khi chạm vào vết sẹo trong tim, vậy thì mình cũng có thể phải không?
Jun làm mình nghĩ tới một câu trong bộ phim yêu thích: Trong lúc bạn không ngừng nỗ lực cho cuộc đời của chính mình, thì cũng là khi bạn đang thay đổi cuộc đời của một người khác. Trong lúc tìm lại được nụ cười khi ngân nga rằng "Giờ con biết đi rồi" thì anh cũng đang giúp em có thêm một niềm tin, đó là đứa trẻ vụn vỡ năm nào... rồi sẽ có cách để trọn vẹn hạnh phúc thôi.
Cảm ơn anh Thuận, vì đã tiếp tục cống hiến. Cảm ơn vì đã học lại cách mỉm cười. Muốn nói với người nghệ sĩ, diễn viên, nhà văn, ca sĩ này rằng, cảm ơn không chỉ vì đã khâu vá lại trái tim của những em thơ, mà giờ đây còn vẽ lên vết sẹo cũ kĩ của một người già cỗi như em vài cánh bướm trắng và cả những đoá hoa xinh.
Để em có quyền tin rằng... Tất cả chúng ta, một ngày nào đó, rồi sẽ ổn thôi.
Bởi vì ở nơi nào đó giữa thiên hà bao la, bọn họ vẫn sẽ luôn luôn dõi theo ta, âu yếm mỉm cười.
Nguồn: Chia sẻ lại từ Bài viết của RR
🌺Tuy rằng ta không còn có thể nắm lấy bàn tay của những ánh sao trời, những ta vẫn có thể kịp thời dùng thân mình làm cổ thụ để che bóng mát cho những chồi non 🌺
🌺Thế giới này rộng lớn đến vậy, để rồi nơi đâu cũng là ba mẹ cả 🌺
🌺Trong lúc bạn không ngừng nỗ lực cho cuộc đời của chính mình, thì cũng là khi bạn đang thay đổi cuộc đời của một người khác 🌺

0 / 5 (0Bình chọn)
Bình luận
Gửi bình luận
Bình luận